Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hy vọng duy nhất của bọn họ chính là thây ma già, nhưng bây giờ lại bị bắn chết bởi súng của Vũ Thanh, giờ thì phải làm sao mới tốt? 

“Lão tổ tông, đứng dậy..” Đồng Lão Tà cũng không còn kiêu ngạo như trước, ông ta ở bên cạnh mà gào thét. 

“Còn có thể đứng dậy sao?” Đầu đã bị vỡ rồi. Hoàng Thiên quay đầu lại hét lên với Đồng Lão Tà. 

Đồng Lão Tà há hốc miệng, một câu cũng không nói ra, ông ta đã quá sợ hãi. 

Lão tổ tổng của ông ta cũng không giúp được, vậy thì ông ta và Đường Quốc Long làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Thiên và Vũ Thanh? 

Hơn nữa, ma công mà ông ta tu luyện có vẻ như đã không có tác dụng gì với Hoàng Thiên. Nhóm người Hoàng Thiên đã trải qua hao tổn một lần thì đã không còn nhìn ông ta nữa, ông ta không thể nào phát huy được sức mạnh của ma công. 

Vũ Thanh quay đầu lại nhìn Đường Quốc Long và Đồng Lão Tà một cái, anh ta vốn định nổ súng bắn chết hai tên cặn bã này nhưng vừa nghĩ đến Phan Thanh Linh vẫn chưa tìm thấy, anh ta vẫn nén cơn tức giận ở trong ngực, không bắn chết Đường Quốc Long và Đồng Lão Tà. 

Hoàng Thiên không yên tâm, anh đi đến trước mặt thây ma già nhìn lại xem kỹ một lần. 

Chỉ nhìn thấy đầu của thây ma già này đã vỡ vụn, cũng không có chảy máu nhưng lại nằm đó không động đậy ở trên mặt đất, gần như là một cái xác chết. 

“Vậy mà cũng có thể diễn biến thành thây ma, ông cũng quá có bản lĩnh rồi.” 

Hoàng Thiên nói, đá thây ma già một cái. 

Nhưng cú đã này đã xảy ra chuyện, chỉ thấy hai bàn tay khô khốc của thây ma già đột nhiên ôm chặt lấy mắt cá chân của Hoàng Thiên. “Aaa!”. 

Hoàng Thiên kinh ngạc hét lên, không đợi anh rút chân lại thì mắt cá chân của anh đã bị móng tay dài của thây ma già cào bị thương. 

Cảm giác ngứa ngáy tê dại khiến cho Hoàng Thiên cảm thấy rất khó 

chịu, trong tình thế cấp bách, Hoàng Thiên đã dùng chân còn lại đá mạnh vào ngực của thây ma già. 

Bụp một tiếng, thây ma già bị đá văng ra hơn hai mét, đồng thời cũng thả Hoàng Thiên ra. 

“Cậu chủ, cậu không sao chứ?” Vũ Thanh vội vàng chạy tới hỏi. “Thật phiền phức, tôi bị móng tay của ông ta cào bị thương.” 

Hoàng Thiên kéo quần lên và bảo Vũ Thanh xem vết thương đã bị nắm lấy của mình một chút. 

Vũ Thanh vừa nhìn thấy thì đột nhiên hai mắt mở to, vô cùng lo lắng. 

Chỉ thấy trên mắt cá chân của Hoàng Thiên có mấy vết xước của móng tay, chỗ nào cũng thấy máu, hơn nữa miệng vết thương là màu xanh đen, nhìn rất kỳ lạ và khiến cho người ta sợ hãi. 

Lẽ nào cậu chủ đã bị trúng độc? 

Vũ Thanh thầm nghĩ ở trong lòng, anh ta thật sự đổ mồ hôi vì Hoàng Thiên. 

“Tôi có thể đã bị trúng độc của xác chết”. Hoàng Thiên nhìn miệng vết thương của mình, thở dài nói. 

Về phần chuyện gì sẽ xảy ra sau khi bị trúng độc của xác chết thì Hoàng Thiên cũng không biết, cũng không dám đoán trước. 

Pằng pằng pằng pằng... Vũ Thanh bước đến gần thây ma già, đối mặt với tay chân của thây ma già thì anh ta đã bắn tất cả đạn ở trong súng ra. 

Cho dù thây ma già có lợi hại đến mức nào thì cũng đừng nghĩ tới chuyện không bị bắn thương, tay chân đều bị gãy nên ngay cả đứng dậy cũng không thể đứng thẳng được. 

“Bây giờ lão tổ tông của ông đã chết hoàn toàn, Đồng Lão Tà, ông còn có bản lĩnh nào thì cứ sử dụng ra đi”. 

Lúc này Vũ Thanh quay đầu lại lạnh lùng nói với Đồng Lão Tà. 

Hai mắt Đồng Lão Tà mở trừng trừng nhìn thấy tất cả những chuyện này, ông ta thực sự tức giận và lo lắng. 

Tức giận vì Lão tổ tông bị tiêu diệt, lo lắng là đã không có chỗ dựa vững chắc, hai người ông ta và Đường Quốc Long chắc chắn không phải là đối thủ của Hoàng Thiên và Vũ Thanh. 

“Các người đợi đó, nếu như thù này không báo thì Đồng Lão Tà tao thề không làm người” 

Đồng Lão Tà nghiến răng nghiến lợi nói, liền muốn quay người bỏ chạy. 

Hoàng Thiên và Vũ Thanh từ lâu đã nhìn chằm chằm vào Đồng Lão Tà nên làm sao có thể để ông ta chạy trốn? 

Thấy Đồng Lão Tà muốn bỏ chạy, Hoàng Thiên và Vũ Thanh dường như đuổi theo cùng một lúc. 

Đồng Lão Tà và Đường Quốc Long vừa mới chạy được vài bước thì liền bị Hoàng Thiên và Vũ Thanh đuổi theo, cả hai đều bị đè ngã xuống đất. 

“Còn muốn chạy sao?”.

Nói, Phan Thanh Linh rốt cuộc đang ở đâu? Hoàng Thiên tức giận hét lên, bây giờ anh đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn nữa, cũng không còn muốn đùa giỡn với Đồng Lão Tà và Đường Quốc Long. 

Nếu như hai tên cặn bã này không nói ra sự thật thì Hoàng Thiên sẽ giết chết bọn chúng ngay lập tức. 

“Hừ hừ, Hoàng Thiên, mày đừng kiêu ngạo, giờ mày đã bị trúng độc từ thi thể của lão tổ tông tạo thì mày sẽ không còn sống được bao lâu nữa đâu.” 

Đồng Lão Tà cười nhạo một hồi, ông ta quỳ ở trên mặt đất đe dọa nói với Hoàng Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK