Sau khi đưa Phan Thanh Linh về Trung Y Dược Đường, Hoàng Thiên lái xe đến trụ sở chính sản xuất thuốc ở khu vực ngoại thành.
Ở trong nội thành không có cách nào để gieo trồng cây Huyết Linh, lúc này Vũ Thanh đã trở về, chỉ có Hoàng Thiên một mình lái xe đi đến trụ sở chính sản xuất
thuốc.
Sẽ sớm được xây dựng xong, trụ sở chính sản xuất thuốc ở khu vực ngoại thành chiếm một khu vực tương đối lớn, cũng có khu vực trồng cây cảnh, các thứ, trồng loại cây Huyết Linh này là có lãi.
Sau khi lái xe đến đó, Lưu Nguyệt Hoa đang ở đó giám sát công việc và cô ấy là người phụ trách ở đây.
Nhìn thấy Hoàng Thiên đến, Lưu Nguyệt Hoa vội vàng chào hỏi. “Ông chủ, anh đến rồi” Lưu Nguyệt Hoa bước lên phía trước tiếp đón Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn về phía Lưu Nguyệt Hoa, cô gái xinh đẹp này càng ngày càng rạng rỡ.
“Nguyệt Nhi, tiến độ công trình như thế nào?” Hoàng Thiên hỏi Lưu Nguyệt Hoa.
“Không đến một tháng nữa là có thể hoàn toàn xây xong, đến lúc đó thì trụ sở chính sản xuất thuốc có thể chuyển đến đây”
Lưu Nguyệt Hoa nói với Hoàng Thiên. Hoàng Thiên gật gật đầu, anh vẫn khá hài lòng. “Ông chủ, anh đến đây nhất định là có chuyện đúng không?”
Lưu Nguyệt Hoa là người khá thông minh, đã đoán được rằng Hoàng Thiên chắc chắn là có chuyện rất quan trọng.
“Gọi ai đó qua đây. Đem cây giống ở trong xe của tôi chuyển xuống, sau đó trồng nó.”
Hoàng Thiên nói.
Lưu Nguyệt Hoa nghe vậy sửng sốt, vội vàng nói: “Ông chủ, anh còn thích trồng trọt sao?”
“Ha ha, đây không phải là cây giống bình thường mà nó rất quan trọng. Cô đừng nói với người ngoài, âm thầm sắp xếp vài người đáng tin cậy, trông coi cẩn thận số cây giống này, có hiểu không?”
Hoàng Thiên cười nói với Lưu Nguyệt Hoa. Lưu Nguyệt Hoa nhanh chóng gật đầu, cô ấy biết Hoàng Thiên mặc dù cười nói với cô ấy nhưng chuyện Hoàng Thiên vừa căn dặn thì nhất định là chuyện rất quan trọng, không được cẩu thả.
- Nhanh chóng gọi điện cho mấy chục người qua, Lưu Nguyệt Hoa yêu cầu bọn họ phải cẩn thận khiêng toàn bộ số cây giống vào trong khu vực trồng cây cảnh.
Hoàng Thiên cũng đi theo vào, Lưu Nguyệt Hoa giới thiệu cho Hoàng Thiên.
“Ông chủ, khu vực trồng cây cảnh này rộng mấy nghìn mét vuông, có thể gieo trồng rất nhiều cây cối, anh mang cây giống tới, trồng ở đây là rất đúng”
Lưu Nguyệt Hoa nói.
Hoàng Thiên vừa nhìn liền nhận ra nơi này thật sự rất lớn, tạm thời trồng mấy chục cây Huyết Linh này trước rồi đợi sau khi cây giống lớn lên, kết ra quả Huyết Linh, còn muốn mở rộng quy mô nữa.
“Được, nhưng phải xây dựng hàng rào chắn và thông với mạng lưới điện, nhất định không được cho phép ai đi vào, vườn rừng phòng hộ cũng phải sắp xếp người đáng tin cậy.”
Hoàng Thiên dặn dò nói với Lưu Nguyệt Hoa. “Tôi đã hiểu ông chủ, anh cứ việc yên tâm. Tôi nhất định sẽ làm tốt” Lưu Nguyệt Hoa đồng ý nói.
Chẳng mấy chốc, mấy chục cây giống đều được trồng xong. Sau khi tưới nước, trong lòng Hoàng Thiên vẫn có chút không yên tâm, anh cũng không biết giống cây Huyết Linh này có thể sống sót được ở nơi này hay không. “Ông chủ. Đây rốt cuộc là giống cây gì vậy? Thật kỳ lạ, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy qua”.
Lưu Nguyệt Hoa thấy tất cả công nhân trồng cây đã rời đi, tò mò hỏi Hoàng Thiên.
“Đây là cây Huyết Linh, Nguyệt Nhi, nhất định không được nói với người ngoài, giống cây này rất quan trọng, nếu như có ai đó biết được sự quý giá của cây này thì sợ rằng sẽ có ý định lấy cây này”.
Hoàng Thiên rất nghiêm túc nói với Lưu Nguyệt Hoa.
Lưu Nguyệt Hoa hít một hơi rất sâu. Lúc này cô ấy mới nhận thức được cây này không phải là quan trọng bình thường, có thể khiến Hoàng Thiên bận tâm như vậy thì chắc chắn là thứ quý giá.
“Tôi hiểu rồi ông chủ. Tôi sẽ yêu cầu bảo vệ tuần tra hai tư giờ, nhất định sẽ không xảy ra sai xót”
Lưu Nguyệt Hoa nhanh chóng đồng ý nói.
Hoàng Thiên nghe xong liền yên tâm, sau khi nói chuyện với Lưu Nguyệt Hoa thì anh đã lái xe rời khỏi nơi này.