Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ưng Đen Cóc Đen, hai cậu đàng hoàng dạy dỗ tên Lâm Ngư Hải một chút, nhất định phải làm cho gã ta cả đời này cũng không bao giờ quên được đấy” 

Hoàng Thiên nói với Ưng Đen Cóc Đen. 

“Vâng, cậu Thiên!” 

Ưng Đen và Cóc Đen đồng thanh đáp lại. Ngay lập tức đi về phía Lâm Ngư Hải. 

“Đại ca đừng mà...” 

Lâm Ngư Hải bị dọa đến lớn tiếng mà hét lên. 

Thế nhưng có la hét cũng vô dụng, Ưng Đen và Cóc Đen đi qua đó, dành một trận đánh bạo lực cho Lâm Ngư Hải. 

Loại chuyện đánh người này, vẫn là sở trường của Ưng Đen và Cóc Đen bọn họ, 

vậy mà có thể đánh Lâm Ngư Hải đánh đến sống không bằng chết. Lại không làm chết người hay để lại thương tật. 

Có mệnh lệnh của Hoàng Thiên, Ưng Đen và Cóc Đen tự nhiên biết phải làm như thể nào, nghiêm khắc mà dạy dỗ Lâm Ngư Hải. 

Lâm Hán nhìn thấy như vậy, cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng mà ông ấy cũng hiểu rõ, Hoàng Thiên làm như vậy là vì tốt cho ông ấy, cũng vì để lại cho Lâm Ngư Hải 

một bài học nhớ đời, để sau này cũng tránh cho Lâm Ngư Hải làm sai nói bậy lần 

nữa. 

Nhìn thấy Lâm Ngư Hải bị đánh thảm đến như vậy, bốn đàn em đó của Phi Ba, 

toàn bộ đều bị dọa đến run rẩy cầm cập. 

Hơn nữa thi thể của Phi Ba vẫn còn ở đây. Bị súng bắn chết rồi, đây quả thật là giết gà răn khỉ, khiến cho bốn đàn em của Phi Ba cảm thấy vô cùng sợ hãi. 

“Cậu Thiên, còn đánh nữa là thằng nhóc xong đời đấy” 

Ưng Đen và Cóc Đen báo cáo với Hoàng Thiên. 

“Lâm Ngư Hải, sau này cậu sẽ đối xử với cha cậu như thế nào?” 

Hoàng Thiên hỏi. 

Lâm Ngư Hải khóc rống lên. Lần này thật sự đánh gã ta đến thành thật trở lại rồi, 

thật sự không phải là cái khổ mà con người có thể chịu được mà. 

“Sau này tôi chắc chắn sẽ hiểu thảo với cha tôi, cũng không dám làm xằng làm 

bậy nữa, thật đó, đại ca, lần này tôi đã nhớ kỹ rồi” 

Lâm Ngư Hải than thở khóc lóc, dáng vẻ như thể đang cố gắng sửa chữa lại lỗi lầm trước đây của mình. 

Hoàng Thiên cũng không thể chắc chắn lời nói của thằng nhóc này là thật hay 

giả, thế nhưng, sự việc đã như vậy, cho dù có đánh chết Lâm Ngư Hải cũng không có 

tác dụng gì. 

Nếu như đã không thể giết chết Lâm Ngư Hải, vậy thì cũng chỉ có thể như vậy 

thôi, những gì mà Hoàng Thiên có thể làm được cũng chỉ còn những điều này. 

“Còn bốn tên này, cũng phải dạy dỗ đàng hoàng” 

Hoàng Thiên nói với Ưng Đen và Cóc Đen, sau đó chỉ vào ba bốn đàn em ở trước 

mặt. 

Bốn người này sao dám chống đối lại chứ? Chỉ có thể ngoan ngoãn chịu trận, bị Ưng Đen và Cóc Đen đánh đến nỗi đầu óc trở nên lú lẫn cả lên. 

Đến khi đánh bốn người đánh đến rách đầu chảy máu, Ưng Đen và Cóc Đen mới 

ngừng tay lại. 

“Vác thi thể của Phi Ba đi đi, tìm một nơi chôn lại” 

Hoàng Thiên nói với bốn đàn em của Phi Ba. 

“Vâng vâng vâng, đại ca anh yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ làm tốt” 

Một tên trong đó sợ hãi mà nói với Hoàng Thiên. 

“Đều cút hết đi.” 

Hoàng Thiên lớn tiếng nói. 

Bốn tên đó vác lấy thi thể của Phi Ba. Chạy đi. 

Trải qua một lần giày vò này, Lâm Hán thực sự chịu phải nỗi kinh hoàng không nhỏ, hơn nữa còn bị đánh đến mức không ra dáng người, ông ấy suýt chút nữa là ngã 

lăn quay ra rồi. 

Trong lòng Hoàng Thiên vô cùng buồn giận mà xót thương, vì sao người tốt lại 

không được báo đáp chứ? Lâm Hán là một người tốt như vậy. 

Lại có một người con hư đốn lại vô tích sự đến như thế. 

“Ông chú, chú theo tôi về thành phố đi, đừng ở lại nơi này nữa” 

Lúc này Hoàng Thiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK