Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thiên gật đầu: "Đúng vậy, những người phụ nữ đó thật đáng thương. Bọn họ đã bị Đường Quốc Long dọa cho sợ hãi, hơn nữa người thân của bọn họ đã chết dưới tay của Đường Quốc Long. Đợi lát nữa giao Đường Quốc Long và Đồng Lão Tà cho bọn họ cũng được." 

"Ừm, ý kiến hay đấy, cứ làm như vậy đi." 

Vũ Thanh mỉm cười, sau đó nói với Đường Quốc Long và Đồng Lão Tà: "Hai người. Cả hai ra đây cho tôi." 

Trái tim Đường Quốc Long và Đồng Lão Tà kinh hãi, bọn họ cũng biết kết quả sau này chắc chắn không ổn chút nào. 

Cho dù Hoàng Thiên không giết bọn họ, nhưng những người phụ nữ đó cũng sẽ không dễ tha thứ cho bọn họ. 

Mấy năm nay hai người bọn họ đã hãm hại không ít những người phụ nữ ở đây, coi những người phụ nữ này như nô lệ, oán hận chất chứa quá sâu. 

"Hai người bị điếc sao?" 

Tính khí của Vũ Thanh rất nóng nảy, thấy Đường Quốc Long và Đồng Lão Tà còn dám nán lại. Đúng lúc này, ông ta lao tới xách theo. 

"A, chúng tôi đi, chúng tôi đi!" 

Đường Quốc Long sợ tới mức lập tức trả lời, lôi Đồng Lão Tà cùng bước ra ngoài. 

Vũ Thanh dẫn theo đảm người Lâm Nhất Sơn, ở phía đằng sau giữ Đường Quốc Long và Đồng Lão Tà, đề phòng hai tên này trốn thoát. 

"Đi thôi Thanh Linh, chúng ta rời khỏi đây." 

Hoàng Thiên nói với Thanh Linh. 

Phan Thanh Linh không muốn ở lại đây nữa, cô nở một nụ cười vui vẻ rồi cùng Hoàng Thiên đi ra ngoài. 

"Thanh Linh, bọn họ không làm gì với em nữa chứ.." 

Lúc này Hoàng Thiên vẫn hỏi câu hỏi lo lắng nhất. 

Mặc dù đã sớm nghe Lâm Nhất Sơn đã nói qua, Đường Quốc Long không phải là người đàn ông chân chính, hơn nữa Đồng Lão Tà đã hơn một trăm tuổi rồi, càng không có sức lực, nhưng Hoàng Thiên vẫn có chút lo lắng. 

Phan Thanh Linh trong vào giây đã hiểu ý của Hoàng Thiên, cô thì thầm: "Anh Thiên, em cũng buồn bực, Đường Quốc Long không làm gì cả ngoại trừ đánh em. Ông ta không có bất kỳ ý nghĩ xấu xa nào với em, về mặt này, ông ta lại rất đứng đắn" 

“Phụt..” 

Hoàng Thiên thật sự có chút dở khóc dở cười, cô gái nhỏ này thật ngây thơ, lại nghĩ được như vậy. 

"Ông ta đứng đắn? Ha ha, được rồi Thanh Linh. Không có chuyện gì là tốt rồi." 

Hoàng Thiên bật cười, không nhịn được nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phan Thanh Linh, dẫn cô ấy ra khỏi hầm mộ. 

Ra được bên ngoài, nhìn thấy ánh nắng, Phan Thanh Linh cảm giác như mình được tái sinh một lần nữa. 

Nhìn Hoàng Thiên ở bên cạnh, lúc này có thể được Hoàng Thiên nắm tay, bước từ từ ngắm nhìn vùng đất có quang cảnh đặc biệt này, Phan Thanh Linh cảm thấy mình thật sự rất hạnh phúc. 

Nếu có thể dừng lại thời khắc này mãi mãi thì thật tốt biết bao? 

Phan Thanh Linh thầm nghĩ trong lòng, đột nhiên lại có chút phiền muộn. 

Cô ấy biết, điều này là không thể, anh Thiên là một người đàn ông tốt, có lẽ anh chỉ coi mình như em gái mà thôi. 

Phan Thanh Linh đang suy nghĩ lung tung trong đầu, thì đã cùng Hoàng Thiên bước vào vương quốc nhỏ. 

Ở đây nói là vương quốc nhỏ, nhưng chẳng khác gì một ngôi làng lớn. 

Khi đám người Hoàng Thiên áp giải Đường Quốc Long và Đồng Lão Tà trở về. Những người phụ nữ đều núp ra xa, không dám đến gần. 

Bọn họ cũng đang thầm bàn tán cái tên ma quỷ này đã ức hiếp bọn họ mấy năm nay lại sa sút như vậy? 

Còn có lão yêu quái Đồng Lão Tà không thường xuyên xuất hiện, sao cũng bị áp giải tới đây? 

“Ông Sơn, ông lớn giọng, đi kêu vài tiếng, bảo những người phụ nữ ở đây đến tập hợp” Hoàng Thiên nói với Lâm Nhất Sơn. 

Lâm Nhất Sơn lại rất bằng lòng làm chuyện này, trong lòng ông ấy thực sự vô cùng hưng phấn. 

Những lo lắng trước đây đã hoàn toàn tan biến, lần này làm người dẫn đường cho cậu Thiên, mặc dù trên đường gặp rất nhiều khó khăn, nhưng kết quả quá mỹ mãn, cậu Thiên quá mạnh mẽ. 

Nghĩ đến lúc sau khi trở về nếu không có gì bất ngờ xảy ra. Hoàng Thiên sẽ đưa cho ông thêm năm mươi triệu, để ông trở thành tỷ phú giàu có, ông đã không kiềm chế được sự hưng phấn trong lòng. 

"Cậu Thiên yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi!" Lâm Nhất Sơn đắc ý liền đi, hét lớn, triệu tập những người phụ nữ ở đây. 

Hơn một trăm người phụ nữ trẻ, còn có một vài phụ nữ trung niên, cùng nhau tụ tập vào lúc này, chờ Hoàng Thiên nói. 

Tâm trạng của bọn họ rất phức tạp, vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng lại có chút ngạc 

nhiên, bởi vì Đường Quốc Long cử cưỡi lên đầu bọn họ, giống như thật sự muốn xong đời. 

Đương nhiên một vài người phụ nữ thị vệ được Đường Quốc Long phong cái tên được xưng là "Hoàng hậu" này cũng có chút buồn bực, trong lòng lúc này vô cùng tuyệt vọng. 

Có Đường Quốc Long ở đây, mấy người phụ nữ đó có thể làm xằng làm bậy ở đây, theo thời gian cứ tiếp tục sống hơn bậc với những người khác. 

Thế nhưng, một khi Đường Quốc Long đã sụp đổ, bọn họ sợ ngay cả tính mạng cũng không thể giữ được, bởi vì trước đây bọn họ đã làm những không ít chuyện thất đức. Thậm chí còn giết nhiều phụ nữ đã đắc tội với bọn họ. 

Hoàng Thiên thấy người đã đến đông đủ, lúc này mới tuyên bố trước mặt mọi người: "Đường Quốc Long đã sống đến cuối đời rồi, mọi người không cần phải lo sống một cuộc sống thoi thóp lo sợ mỗi ngày nữa. Ai có thù oán với Đường Quốc Long, cũng có thể tự tay đến báo thù. Có thù oán với Đồng Lão Tà, cũng có thể giết ông ta để giải hận!" . 

Đám phụ nữ vừa nghe thấy lời này đều vô cùng cảm kích Hoàng Thiên, liền coi Hoàng Thiên như thần tiên cứu khổ cứu nạn. 

"Anh trai nhỏ này, chúng tôi có thể cảm tạ như thế nào mới được đây!" 

Một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi hét lên, nước mắt lưng tròng nhìn Hoàng Thiên. 

Nói xong lời này. Cô ấy đã chạy tới nắm lấy tay Hoàng Thiên nói: "Cha và anh trai của tôi đều chết trong tay tên cẩu Đường, anh trai nhỏ à, tôi muốn tự tay báo thù cho cơn hận thù đẫm máu này!" 

Vừa dứt lời, người phụ nữ trẻ này chạy nhanh vào một ngôi nhà gỗ, khi cô ấy bước ra lần nữa, trong tay cô ấy đã cầm sẵn một chiếc dao phay làm bằng đá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK