Đây thật sự là công phu sư tử ngoạm, Hoàng Thiên nghe tới đó thì không khỏi cười lạnh thành tiếng.
Đừng nói một trăm một trăm bảy mươi năm tỷ đồng, cứ xem như một triệu năm trăm ngàn thì Hoàng Thiên cũng sẽ không cần Hoa Tử Dương này nữa.
Không có Hoa Tử Dương thì trái đất không quay được sao? Mặt hàng này Hoàng Thiên không định tiếp tục giữ lại nữa.
“Muốn tiền lương một năm năm trăm tỷ đồng hả? Vậy được, anh tới đây trước”
Hoàng Thiên mỉm cười, ra hiệu Hoa Tử Dương đi tới.
Hoa Tử Dương nhìn nụ cười trên mặt Hoàng Thiên, hơn nữa còn thân thiết bảo hắn ta tới, hắn ta cũng hưng muốn muốn chết.
Hắn ta thầm nghĩ chẳng lẽ Hoàng Thiên đồng ý?
Đụ má, lần này phát tài lớn. Còn đi tới nhà họ Trần cái gì, sau này lăn lộn ở nhà họ Hoàng thôi.
Trong lòng suy nghĩ những điều này, Hoa Tử Dương cũng không sĩ diện, hắn ta vội vàng thu chân trên bàn lại, đứng lên đi đến gần Hoàng
Thiên.
Sau này còn phải lăn lộn với Hoàng Thiên đấy, phải giữ gìn mối quan hệ với Hoàng Thiên mới được, Hoàng Thiên mới là thần đánh bài của hắn ta.
Điểm này Hoa Tử Dương vẫn rất rõ trong lòng.
Vừa rồi chẳng qua là không ngờ Hoàng Thiên sẽ đồng ý, Hoa Tử Dương một lòng muốn tới nhà họ Trần bên kia phát triển, mới ra vẻ trước mặt Hoàng Thiên, cũng không xe, Hoàng Thiên ra gì.
Nhưng bây giờ không giống, Hoa Tử Dương vô cùng cung kính Hoàng Thiên.
“Gia chủ, anh đúng là anh minh quả quyết. Ha ha, anh yên tâm đi, có tôi ở đây, nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt, lợi nhuận sản xuất thuốc hàng năm của Hoàng Thị sẽ còn tiến bước một bước lên cao”
Vẻ mặt Hoa Tử Dương cợt nhả bảo đảm với Hoàng Thiên.
Quản gia Trần xém chút buồn nôn, ông ta không ưa nhất chính loại tiểu nhân bợ đỡ Hoa Tử Dương này.
Mới vừa rồi còn xem thường Hoàng Thiên như vậy, bây giờ nhìn thấy hy vọng thì lập tức lật mặt, đây là thứ gì thế?
“Anh nói rất đúng, chẳng qua tôi phải xem thử anh một chút”
Hoàng Thiên ngửa đầu nhìn Hoa Tử Dương trước mặt, sau đó ra hiệu hắn ta đưa mặt tới gần.
“Ha ha, gia chủ muốn nhìn cái gì ở tôi? Tôi rất đẹp trai, nhưng kém hơn gia chủ rất nhiều, không đẹp trai như anh”
Hoa Tử Dương cười để tiện nói, hắn ta khom người xuống đưa mặt tới.
“Không cần khiêm tốn, tôi phải xem thử chỗ nào của anh đáng giá năm trăm tỷ đã, là gương mặt này sao?”
Hoàng Thiên nói, anh đột nhiên vung bàn tay tát vào cái miệng rộng của Hoa Tử Dương một cái.
“Gia chủ, anh, tại sao anh đánh tôi?”
Hoa Tử Dương ôm mặt, hắn ta trừng mắt hỏi Hoàng Thiên.
“Đánh anh là vì anh không biết xấu hổ.”
Hoàng Thiên nói.
“Ý anh đây là gì?”