Tô Ánh Di cười hì hì, nói với Từ Phong: "Anh đã tìm được nguồn tiêu thụ tốt chưa? Thứ đồ này vô cùng có giá trị, chúng ta nhất định phải bán với giá tốt, đừng để lỗ".
"Yên tâm đi, anh đã sớm sắp xếp ổn thỏa hết ra rồi! Anh đi xem xem Trương Lan Phượng, bảo bà ta ngay lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Thiên luôn” Từ Phong nói xong, liền kéo cửa xe bước xuống đi vào lán dưa.
Nhìn thấy Từ Phong đã trở lại, Trương Lan Phượng căng thẳng đến mức hai chân. phát run.
Bà ta quá sợ hãi, một mình cô đơn ở đây, bị người ta bắt cóc, bà ta không biết mình có thể sống sót rời khỏi đây hay không.
"Người anh em, anh đã trở lại, mau thả tôi ra đi, tôi có thể bảo con rể tôi cho anh nhiều thứ hơn."
Trương Lan Phượng cười hèn mọn nói với Từ Phong. Tuy nhiên, đó là một nụ cười không mấy tự tin.
Từ Phong xụ mặt, gã ta phải dọa thì Trương Lan Phượng mới biết sợ, nếu không, bà già này sẽ không làm việc nghiêm túc.
"Bà già, tôi cho bà một cơ hội, bà ở trước mặt tôi, gọi điện thoại cho Hoàng Thiên, bảo anh ta đưa thêm một ít loại mỹ phẩm này, về phần gửi đến đâu, tôi nghĩ kỹ rồi sẽ nói
sau."
Từ Phong nói với Trương Lan Phượng.
"Không thành vấn đề, tôi sẽ gọi cho Hoàng Thiên ngay. Nhưng tôi phải dùng điện thoại của tôi"
Trương Lan Phượng nói.
Từ Phong trả lại điện thoại cho Trương Lan Phượng. Nhìn chằm chằm bà ta gọi điện thoại.
Trong lòng Trương Lan Phượng căng thẳng muốn chết, lúc này làm theo lời Từ Phong nói, mở loa ngoài, gọi điện cho Hoàng Thiên.
"Alo, Hoàng Thiên, mau cứu mẹ, mẹ đã bị..."
Trương Lan Phượng chưa kịp nói xong, thì Từ Phong đã giật điện thoại của bà ta. Cưỡng chế tắt máy.
"Người anh em, anh, anh làm gì vậy?"
Trương Lan Phượng sợ hãi tới mức khuôn mặt trắng bệt, hỏi Trương Lan Phượng với vẻ mặt khó hiểu.
"Má nó, kế tiếp có phải là định nói cho Hoàng Thiên biết, bà bị bắt cóc?"
Từ Phong tức giận mắng.
Trương Lan Phượng rụt cổ lại, lúc này bà ta mới nhận ra rằng, đối phương không muốn bà ta nói về việc bị bắt cóc.
Trên thực tế Từ Phong vẫn rất nể sợ Hoàng Thiên, năng lực của Hoàng Thiên, gã ta cũng thường xuyên nghe nói đến.
Thành phố Bắc Ninh nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không quá lớn, nếu Hoàng Thiên biết gã ta bắt cóc Trương Lan Phượng, chắc chắn sẽ điều đó vài người, tìm kiếm khắp nơi Trương Lan Phượng.
Đến lúc đó sẽ rất phiền phức, nếu không cẩn thận, Hoàng Thiên sẽ phát hiện nơi này.
Trước khi mình có được những thứ mỹ phẩm kia. Từ Phong không thể thả Trương Lan Phượng, Trương Lan Phượng là con át chủ bài mà gã ta dùng để thương lượng với Hoàng Thiên.
"Người anh em, tôi không dám nói lung tung nữa, cậu dạy tôi nói như thế nào, tôi nói như thế đó được không?"
Trương Lan Phượng vừa sợ vừa giận, giọng điệu khi nói không tốt lắm, dù sao bà ta cũng không phải là người lương thiện gì.
Thấy Trương Lan Phượng vẫn rất không phục, Từ Phong trừng mắt, thầm nghĩ nhất định phải tàn nhẫn với bà già này một chút, nếu không bà già này sẽ không nghe lời.
Bốp bốp....
Chỉ thấy Từ Phong giáng xuống hai bạt tai, bên trái một cái bên phải một cái, Trương Lan Phượng khóe miệng chảy đầy máu!
Oạc ọa...
Trương Lan Phượng bị tát nôn ra, một ngụm, trong miệng vẫn còn lẫn máu.
"Anh, tại sao anh đánh tôi? Tôi không muốn phối hợp với anh nữa"
Trương Lan Phượng tức giận nói, bà ta tức điên lên vì bị đánh.
Chát!
Từ Phong đấm một phát vào mắt Trương Lan Phượng: "Ông nội bà, có phải vẫn không phục? Tôi nói cho bà biết, đừng có ở trước mặt tôi không phục!".
?
"Tôi phục, lần này tôi phục.."
Trương Lan Phượng bị đánh đến đầu óc choáng váng. Lúc này bà ta đã hoàn toàn sợ hãi, cũng không dám hô to gọi nhỏ với Từ Phong nữa.
Cho tới bây giờ bà ta mới hiểu được một đạo lý, không phải ai cũng giống như Hoàng Thiên chiều cho bà ta, mắng to la to với người ngoài. Thật sự rất nguy hiểm.