Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi, tôi.” Cố Cảnh Long lắp bắp, anh ta không biết phải giải thích như thế nào cho tốt. 

“Cái thằng khốn nạn mày! Còn định giải thích gì với cậu Thiên nữa?” 

“Thứ ngu ngốc chết tiệt!” 

Cố Chấn Sơn nổi giận, đấm vào mặt Cố Cảnh Long một phát! Cố Cảnh Long bị đánh cho chảy máu mũi. 

“Đồ không có mắt, dám gây chuyện với cậu Thiên, có phải là mày chán sống rồi không hả?” 

Cố Chấn Sơn khá là mưu mô, lúc ông ông a giận dữ mắng mỏ Cố Cảnh Long là vì hy vọng bình ổn lại ngọn lửa tức giận của Hoàng Thiên. 

Chút mưu mô này của ông ta vẫn bị Hoàng Thiên nhìn ra. 

Hoàng Thiên không nhìn nổi bộ dáng này của ông ta nữa, nói: “Được rồi, không cần diễn kịch nữa” 

“Hì hì, cậu Thiên, đây không phải là diễn kịch đầu, tôi đang dạy dỗ lại cái thằng con trời đánh này” 

Cố Chấn Sơn cười hì hì nói. 

“Chặt một cánh tay, tôi có thể thả cho hai cha con các người một con ngựa” 

Hoàng Thiên không muốn phí lời nữa, lúc này lạnh lùng nói. 

“Cái này... Cậu Thiên, không thể như thế được..” Cả người Cố Chấn Sơn run lên, ông ta không cười nổi nữa. 

“Hoàng Thiên, mày đừng có mà quá đáng!”. 

Cố Cảnh Long vừa nghe xong đã thấy lo lắng, anh ta không thèm đếm xỉa gì, hét vào mặt Hoàng Thiên. 

“Chát!” Cố Chấn Sơn vung tay lên tát một cái vào mặt Cố Cảnh Long. 

“Đồ khốn nạn, ai cho mày nói chuyện với cậu Thiên như thế?” 

“Cha, nó muốn chặt tay con, thế mà cha còn giúp nó nói chuyện?” 

Giọng nói của Cố Cảnh Long run rẩy, anh ta sợ bị chặt mất một cánh tay. 

Trong lòng Cổ Chẩn Sơn âm thầm mắng cái thằng con không có đầu óc, như vầy không phỉa là đang đi tìm chết sao? 

Chọc giận Hoàng Thiên, nhà họ Cổ đừng mong có quả ngọt ăn. 

Dù sao Cố Chấn Sơn cũng đã lăn lộn nhiều năm, ông ta rất có kinh biết, biết rõ là hôm nay bọn họ không qua được ải này rồi. 

“Đáng đời! Con mẹ nó mày dám đánh người phụ nữ của cậu Thiên, đáng đời mày tự tìm chết!” 

Cố Chấn Sơn tức giận mắng Cổ Cảnh Long, sau đó giựt lấy cây gậy sắt trong tay thuộc hạ, hung hăng đập vào cánh tay phải của Cổ Cảnh Long. 

“A! 

Cố Cảnh Long không một chút phòng bị, bị cha anh ta đập gãy cổ tay phải, cánh tay phải lập tức bị vặn vẹo. 

Trong văn phòng của quản lý Mã truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết, thằng nhóc Cố Cảnh Long này đau đến chết đi sống lại, nắm chặt lấy bàn tay phải bị gãy của mình. 

“Cậu Thiên, cậu xem, như vậy chắc là có thể..” Cố Chấn Sơn cúi đầu, lo lắng hỏi Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên phất tay, ra hiệu có thể cút di. 

Cố Chấn Sơn như được đại xá, vội vàng dẫn theo thuộc hạ rời khỏi chỗ này. 

Bên phía thằng nhóc Cố Cảnh Long thì được người khiêng ra ngoài, thằng nhóc này đau đến mức sắp ngất, không có cách nào tự đi được. 

Thấy cảnh này, Fini càng thêm kinh ngạc, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Hoàng Thiên, cảm giác Hoàng Thiên thật sự quá trâu bò rồi. 

“Cậu Thiên, tại sao bọn họ lại sợ anh như thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK