Hoàng Thiên tính toán thời gian một chút, con đã đầy tháng rồi, hai ngày nay đang chuẩn bị mở tiệc đầy tháng cho con.
Vợ cũng nên ra ngoài hít thở không khí rồi, cả tháng nay cô ấy
cũng cực khổ.
"Đương nhiên là có thể, Ngọc An, em muốn đi đâu?"
Hoàng Thiên mỉm cười, hỏi Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An suy nghĩ một chút nói: "Dẫn theo con cũng không tiện đi xa, chúng ta tìm đại công viên nào đó đi dạo đi, ở nhà mãi em buồn bực sắp chịu không nổi rồi.
Nhìn vợ mình đúng là không ngồi yên được rồi, Hoàng Thiên cười nói: "Được vậy giờ chúng ta liền đi."
"Thật tốt quá."
Lâm Ngọc An vô cùng vui vẻ, nhanh chóng lấy xe đẩy trẻ con, đặt hai đứa nhỏ vào trong xe, còn cô thì đi thay quần áo.
Phụ nữ ra khỏi nhà vô cùng phiền phức, Hoàng Thiên đợi khoảng hai chục phút, vợ mới từ phòng thay đồ đi ra.
"Em xong rồi, chúng ta đi thôi."
Lâm Ngọc An cười nói.
Hoàng Thiên gật đầu, ra ngoài đi dạo cùng Lâm Ngọc An.
Hai đứa bé lần đầu tiên ra khỏi nhỏ, có thể bọn nhỏ cảm nhận được không khí mới mẻ, rất vui vẻ.
Hoàng Thiên cũng không lái xe, gần đây có công viên, anh và Lâm Ngọc An mỗi người đẩy một chiếc xe cho trẻ con, đi tới công viên gần đó.
Trời chập tốt, cảnh sắc trên đường đều rất đẹp.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, tâm trạng cũng rất vui vẻ.
Đã lâu rồi hai người không ở bên nhau một cách an nhàn như vậy, Lâm Ngọc An quý trọng thời gian tốt đẹp hôm nay, thỉnh thoảng có lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh, lưu lại thời khắc tốt đẹp này.
Sau mười mấy phút, Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An dẫn theo con đi vào công viên.
Ban đêm trong công viên khá nhộn nhịp, có không ít cặp nam nữ trẻ tuổi ở đây nói chuyện yêu đương, còn có một số người lớn tuổi đang tập thể dục, rất náo nhiệt.
Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An chậm rãi bước đi trên hành lang công viên, Hoàng Thiên đẩy xe của con gái, Lâm Ngọc An đẩy xe của con trai, một nhà bốn người cực kỳ ấm áp, hạnh phúc.
"Ngọc An, nhìn những người trẻ này ngồi nói chuyện yêu đương, anh cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều thứ rồi."
Hoàng Thiên mỉm cười, lúc này nói với Lâm Ngọc An.
Lâm Ngọc An nghe xong hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã cười nói: "Nói giống như anh già lắm rồi đấy."
"Tuổi thì còn trẻ, nhưng đã có vợ có con rồi, luôn cảm thấy mình không còn trong đội ngũ đám thanh niên nói chuyện yêu đương nữa"
Hoàng Thiên cười nói.
Lâm Ngọc An hiểu ý của Hoàng Thiên, cô và Hoàng Thiên trên căn bản không có yêu đương gì, năm đó cha cô tự quyết gả cô cho Hoàng Thiên.
Năm đó, cô và Hoàng Thiên không có nền tảng tình yêu, mà khi đó Hoàng Thiên khiến người ta thất vọng, cho nên cô cũng không định gặp Hoàng Thiên.
Nhưng cô và Hoàng Thiên vẫn cùng nhau đi về phía trước, cho đến khi cô yêu Hoàng Thiên sâu đậm. Cho tới bây giờ, cuộc sống ở bên nhau hạnh phúc.
Suy nghĩ kỹ một chút thì quả thực đã thiếu Hoàng Thiên đoạn thời gian yêu đương rồi.
Nhưng cô thì không như vậy sao? Cũng đã yêu đương đầu, đời. này ngoại trừ Hoàng Thiên, cô cũng chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào khác.
"Anh đừng có oán thán nữa, em cũng đã yêu đương đầu, em còn chưa nói gì, chúng ta đều vậy mà."
Lâm Ngọc An cười dịu dàng, nhìn Hoàng Thiên ở bên cạnh.
Cô cười rộ lên rất đẹp, trong giây lát Hoàng Thiên ngẩn người.
Kết hôn đã bốn năm rồi, nhưng Hoàng Thiên vẫn ngắm vợ mình mãi chưa đủ.
"Vậy giờ chúng ta nói chuyện yêu đương còn kịp không?"
Hoàng Thiên cười nói đùa với Lâm Ngọc An.
"Còn kịp mà, anh cứ coi như em chưa gả, anh chưa lập gia đình, chúng ta là đối tượng hẹn hò mới quen không bao lâu, được không?"
Lâm Ngọc An cười nói.
"Khó quá đi, ha ha, hay là thôi đi, có lẽ anh và em nên gặp nhau như vậy rồi ở bên nhau như vậy."
Hoàng Thiên nói.
Lâm Ngọc An khẽ gật đầu một cái, cô rất tán thành với câu nói
này của Hoàng Thiên.
Có đôi khi con người phải tin tưởng vận mệnh, trong đời có nhiều chuyện dường như đã được sắp xếp từ sớm rồi.
Nên thành vợ chồng thì dù có trắc trở cũng sẽ ở chung với nhau, không có duyên phận, thì không thể ở chung với nhau, không cần quá để ý.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía trước, nhưng vào lúc này, có mấy người đàn ông lái xe máy vào công viên.
Trong công viên cấm xe máy chạy vào, hơn nữa còn là loại xe máy phân khối lớn ồn ào, khiến người ta nghe rất khó chịu.
Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An không khỏi quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy bốn chiếc xe máy, chạy đủ kiểu ở quảng trường công viên, người lái xe đội mũ bảo hiểm, không thấy rõ bộ dáng ra sao, nhưng nhìn vóc người thì có lẽ là thanh niên.
"Những người này quá càn quấy rồi, sao có thể lái xe vào đây? Trong công viên người già con nít đều có, làm người khác bị thương thì làm sao?"
Lâm Ngọc An không khỏi có chút tức giận nói.
Cô vừa nói xong, một chiếc xe máy đột nhiên tăng ga, vọt về phía cô....