Ở đây toàn là đường núi, xe không thể lái vào được nên chỉ có thể đi bộ vào.
Gây sức ép tới hơn nửa đêm, Hoàng Thiên thật sự rất mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng không có cách nào khác, gặp phải chuyện như Ngọc thì phải giúp đỡ cô ấy.
Cây non huyết linh kia, Hoàng Thiên để tên đầu trọc kia khiêng theo, tên này trở thành cu li rồi.
Tên đầu trọc không dám phản kháng, chỉ có thể vác cây non đi trước, đưa Hoàng Thiên và Ngọc vào trong núi.
Sau khi vào núi, đến lưng chừng núi thì tên đầu trọc dừng lại.
“Đến rồi?”
Hoàng Thiên hỏi tên đầu trọc.
“Đúng vậy, tới rồi anh Thiên. Mời anh.”
Tên đầu trọc chỉ qua phía sau một bụi cây không có gì nổi bật.
Hoàng Thiên nhìn theo hướng gã ta chỉ, chỉ thấy phía sau bãi cỏ có một cái lán nhỏ bằng ván gỗ, rất đơn sơ.
“Mày nhốt cha cô ấy ở đây?”
Hoàng Thiên trầm giọng hỏi, vì cái này lán nhỏ này. Trông giống như một cái chuồng nuôi gia súc vậy, đầu giống chỗ cho người ở chứ?
Mặt tên đầu trọc đen lại, đành phải thừa nhận gật đầu.
“Thật là độc ác”
Hoàng Thiên nói xong liền đi tới.
Ngọc vô cùng hồi hộp lo lắng. Cha cô ta đã bị giam mấy tháng, bây giờ không biết ông ấy thế nào rồi.
Khi Hoàng Thiên đến trước cái lán, Ngọc là người đầu tiên bước vào.
Sau khi bước vào, nhờ ánh trăng bên ngoài, vừa thấy bên trong, chân Ngọc mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
"Cha."
Ngọc thương tâm bật khóc, khóc trong thống khổ.
Hoàng Thiên cũng nhìn vào bên trong, vừa nhìn thấy, Hoàng Thiên liền lắp bắp kinh
hãi.
Anh chỉ thấy một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bị nhốt trong lán, cả người đầy vết thương, tay và chân đều bị xích lại, cột trên một cái cọc gỗ.
Một chân đã bê bết máu, không biết bị thứ gì đánh đến như vậy.
“Ngọc?”
Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy con gái mình đi tới, ông rất ngạc nhiên, muốn đứng dậy.
"A!"
Kêu lên một tiếng đau đớn, chân của người đàn ông bị thương quá nặng, đến mức ông ta phải ngồi xuống một lần nữa.
“Đây là việc tốt mà mày đã làm sao?”
Hoàng Thiên quay lại lạnh lùng nhìn tên đầu trọc, nổi giận.
Tên đầu trọc không ngừng lau mồ hôi, gà ta thấy Hoàng Thiên tức giận, chỉ sợ là sẽ chỉnh chết gã ta.
“Anh Thiên, là tôi nhất thời hồ đồ, thật ra chuyện này không thể trách tôi, là gã tai không nghe lời...”
Tên đầu trọc không biết phải giải thích như thế nào, chỉ vào cha của Ngọc, yếu ớt nói
với Hoàng Thiên.
Nhìn thấy bộ dáng vô sỉ này của gã ta, Ngọc tức run cả người, cô ấy càng cảm thấy có lỗi với cha mình, tại sao cha lại bị tra tấn thành bộ dáng này?
“Im ngay! Anh còn có mặt mũi giải thích à, anh xem anh tra tấn cha tôi thành bộ dạng gì rồi!”
Người luôn luôn thành thật như Ngọc cũng không nhịn nổi nữa, cô ấy hét vào mặt tên đầu trọc.
Tên đầu trọc nhất thời chưa thể thích ứng được, lá gan của Ngọc vốn dĩ rất là nhỏ, trước đây đều mặc cho gã ta sắp xếp, đã khi nào dám lớn tiếng với gã ta?