Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xét cho cùng thì mấy tên nhân viên an ninh ở đây sức lực cũng quá yếu đi, có thể nói ngoài Fini ra thì mấy tên này dường như không ai có thể giúp được Hoàng Thiên một tay cả. 

Hơn mười tên vệ sĩ này nhìn qua là biết ngay có huấn luyện rồi, không biết Hoàng Thiên có chống đỡ nổi không. 

Lưu Nguyệt Hoa trong lòng âm thầm lo lắng, cô ấy nắm hai lòng bàn tay nhỏ 

chặt lại thành một quả đấm. 

Khi Hoàng Thiên nhìn thấy cảnh này khóe mắt cũng trở nên ấm áp hơn, Lưu Nguyệt Hoa vẫn còn quan tâm đến anh. 

"Họ Hoàng kia, tao nghe nói mày rất lợi hại phải không? Mẹ kiếp, có lợi hại đi chăng nữa thì một mình mày có thể đánh bại cả chục người ở đây không hả?" 

Đường Doãn Hạo vẻ mặt kiêu ngạo mắng Hoàng Thiên, mang đầy sự khiêu 

khích. 

Hoàng Thiên cũng không biết tại sao Đường Doãn Hạo lại đến thành phố Bắc Ninh này, chẳng lẽ chỉ là vì muốn xây dựng một công ty chi nhánh sao hả? 

Nhưng những điều này đều không quan trọng đối với Hoàng Thiên, Hoàng Thiên cũng không có hơi sức đâu mà đi quan tâm đến những việc rách nát này của Đường Doãn Hạo. 

"Người đồng có ích à?" 

Hoàng Thiên cười giễu cợt một cái, thân hình hệt như bóng ma ủy mị vậy, lao thẳng về phía Đường Doãn Hạo. 

"A mày!" 

Đường Doãn Hạo sợ tới mức mở to mồm cứng cả lưỡi, hắn ta còn chưa kịp nhìn rõ Hoàng Thiên như thế nào lao tới đây thì ngay lập tức đã nhìn thấy Hoàng Thiên đã ở ngay trước mặt hắn ta. 

Chát chát! 

Hoàng Thiên thuận tay để hai cái tát, tát thẳng vào mặt Đường Doãn Hạo. 

Hai bạt tai này, còn to hơn cả tiếng pháo nổ của năm mới, ngay lập tức khiến khóe miệng của Đường Doãn Hạo chảy đầy máu. 

Khuôn mặt hai bên má sưng húp lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng cả mắt 

thường. 

"Fuck ông cố nội mày!" 

Đường Doãn Hạo bị đánh sững sờ mất vài giây mới kịp phản ứng lại, mở miệng chửi bới. 

Chat! 

Hoàng Thiên một chút cũng không cho hắn mặt mũi, nói muốn cho hắn tăng 

cường trí nhớ một chút thì nhất định phải cho hắn ta tăng cường trí nhớ một chút. 

Cái bạt tát này làm cho Đường Doãn Hạo xoay người một vòng rồi ngã ngay xuống đất. 

"Thật dã man, mày, mày làm sao có thể như vậy a........." 

Nhạc Mi đều nhìn ngẩn cả người ra, nhìn về phía Hoàng Thiên, cô ta cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. 

"Tao dã man sao? Ha ha ha, bọn mày dám đem nhiều người như vậy đến để đối phó với tao, không phải là dã man hay sao hả?" 

Hoàng Thiên cười mỉa mai một cái rồi hỏi ngược lại Nhạc Mi. 

AT 

Nhạc Mi không nói nên lời khi bị hỏi ngược lại, lúc này mới nói với mười mấy tên thuộc hạ của mình: "Tụi bây còn ngây người ra làm gì hả? Lên hết đi chứ, giết chết tên họ Hoàng này cho tao!" 

"Vâng!" 

Cả chục tên vệ sĩ cùng đồng thanh, người đồng gan cũng to hơn, cả chục tên vệ sĩ này lao lên như một bầy sói đói. 

Bang bang bang bang....... 

Hoàng Thiên liên tiếp đá lên máy phát, nhắm vào đám người ở phía trước khiến bọn chúng đều lặn ngay xuống đất. 

Đây......... 

Những người còn lại trong số họ nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều sững sờ, bọn họ đều là những người có tập luyện qua, tự nhiên có thể nhìn ra được Hoàng Thiên thật sự lợi hại như thế nào. 

Trên đời này còn có loại nhân vật lợi hại như thế này hay sao? Căn bản là không thể tưởng tượng nổi. 

Hơn một chục tên vệ sĩ đó đều đang âm thầm suy nghĩ. Bọn họ đều là kính sợ và bội phục Hoàng Thiên. 

Người trong ngành chỉ cần một cái nhấc tay, có hay không thì tất cả đều tự nhiên mà hiểu được, đã không cần phải tiếp tục chiến đấu nữa, tất cả đều hiểu rõ bọn họ đều không phải là đối thủ của Hoàng Thiên. 

Hơn chục tên vệ sĩ khá hiểu biết, bọn họ đã phán đoán ra rồi, cho dù cộng lại cùng nhau xông lên đối phó Hoàng Thiên thì cũng không có cơ hội chiến thắng, chỉ có thể bị xử cho thảm hại mà thôi. 

Thế là không còn ai tiếp tục xông lên nữa, tất cả đều ngẩn người đứng sang một bên. 

"Bọn phế vật cơm thùng tụi bây, đều lên hết đi chứ, bị tên họ Hoàng kia làm cho sợ hãi rồi hả?" 

Nhạc Mi tức giận đến mức tay chống nạnh mà chửi bới. 

Cô ta càng mắng thì đám vệ sĩ này càng không chịu ra tay. Bọn họ cũng là con người, bị mắng như vậy tất nhiên tất cả đều cảm thấy khó chịu không phục. 

"Cô chửi thêm một câu cho tôi nghe xem? Cho cô dễ dãi rồi!" 

Lưu Nguyệt Hoa thật sự là không thể nhìn tiếp được nữa, tính nết của người phụ nữ xinh đẹp này cũng thật là quá nóng nảy đi, cô ấy lao lên và cho Nhạc Mi ngay một cái tát vào miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK