Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù là có tấm bản đồ da dê kia, nhưng nếu như không có sự dẫn đường của Lâm Sơn Nhất, thì vẫn rất khó có thể tìm đến ốc đảo ở sa mạc. 

“Vậy cố gắng một chút nữa, chắc chắc phải tìm được nơi đó.” Hoàng Thiên nói. 

“Tôi hiểu rồi.” Lúc này Lâm Sơn Nhất cũng đang rất điên cuồng, liều mạng muốn thể hiện chính mình. 

Đương nhiên, Hoàng Thiên cũng rõ ràng trong lòng Lâm Sơn Nhất đang nghĩ như thế nào, đơn giản là muốn muốn lấy được mười bảy triệu năm trăm ngàn đồng. 

. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Lâm Sơn Nhất thật sự có thể lập công lao này, Hoàng Thiên cũng sẽ không bạc đãi anh ta. Chắc chắn sẽ giữ lời hứa cho Lâm Sơn Nhất mười bảy triệu năm trăm ngàn đồng. 

Lúc này Vũ Thanh cũng đã chuẩn bị kỹ càng, ông ta sờ lên khẩu súng ngắn trong ngực, có khẩu súng kia, thì coi như có xảy ra biến cố gì, Vũ Thanh cũng có thể đối phó được. 

Hai mươi phút sau, ở trước mặt Hoàng Thiên, xuất hiện một mảng ốc đảo lớn. Ốc đảo ở sa mạc, cũng rất khó tìm được. 

 

Đây thật sự là chuyện rất khó khăn. Nếu như không phải đã tận mắt nhìn thấy, Hoàng Thiên thật sự rất khó tưởng tượng, tại sâu trong sa mạc, còn có thể có một mảnh ốc đảo như vậy. Khắp nơi đều tràn đầy sức sống, so sánh với sa mạc Tây Bắc trải dài vô cùng, nơi này quả thật chính là thiên đường trên mặt đất. 

“Ngài Thiên này, tôi vẫn là tạm được đúng không, ha ha.” Lâm Sơn Nhất cười một tiếng, lấy lòng trước mặt Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên vẫn rất cao hứng, VỖ VỖ bả vai của Lâm Sơn Nhất nói: “Làm không tệ, anh Nhất này, sau khi trở về sẽ không để anh thua thiệt” 

“Có câu nói này của ngài Thiên là đủ rồi, ha ha.” Lâm Sơn Nhất đắc ý cười ha ha một tiếng. 

Hoàng Thiên cũng không nói tiếp nữa, vung tay lên, ra hiệu cho bốn tên đầu trọc này đuổi theo. 

Cả đám người cùng nhau tiến vào ốc đảo ở sa mạc này. 

Về phần ốc đảo này lớn như thế nào, tóm lại chính là nhìn thì không thấy bờ. Nếu như chưa từng đến đây, thì rất khó tưởng tượng nơi này lại chính là trung tâm của sa mạc. 

Bãi cỏ xanh, còn có không ít hồ nước, dòng sông, cây đại thụ to lớn che trời, hoàn cảnh và chất lượng không khí đều là thứ mà trong thành phố không cách nào có thể so sánh được. 

Trong lòng Hoàng Thiên âm thầm cảm thán, trên đời này vẫn còn nhiều nơi như chốn thần tiên như vậy sao, có thể sống ở đây thì tuyệt đến như nào? Rời xa chốn phàm nhân ồn ào náo nhiệt. 

Hoàng Thiên ở lúc này, cũng rất khát vọng loại cuộc sống yên bình êm ả như vậy, khiến anh có một lý tưởng, đó chính là về sau sẽ tìm một địa phương có phong cảnh xinh đẹp bình yên, cùng với vợ con, sống hết nửa đời sau. 

“Ngài Thiên, ngài có nhìn thấy một mảng lớn thôn trang nhà gỗ trước mặt kia không? Nơi đó chính là khu vực sinh sống của người ở ốc đảo này, cũng là vương quốc nhỏ của Đường Quốc Long”. 

Lúc này Lâm Sơn Nhất chỉ chỉ về một thôn trang có rất nhiều nhà gỗ ở phía đối diện con sông, giới thiệu với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên nhìn một chút, nhìn không giống như những gì anh đã tưởng tượng, trước đó anh nghĩ rằng vương quốc nhỏ mà Đường Quốc Long đã nói, nói không chừng còn sẽ có tường thành gì đó, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy thấy, vậy mà cũng không có gì khác biệt với một thôn trấn bình thường cả. 

Chỉ là thôn trang này khá lớn. Có khoảng hơn trăm ngôi nhà gỗ đứng sừng sững ở đó, hẳn là nơi này cũng có không ít người. 

“Đi thôi, đi qua sông nhìn một chút.” Hoàng Thiên trầm giọng nói. Tất cả những người khác đều đi theo sau lưng Hoàng Thiên, vội vàng đi về phía bờ sông. 

Có một chiếc cầu độc mộc nhỏ nối liền sang đều sống bên kia, Hoàng Thiên dẫn đầu đi lên cầu, nhanh chóng đi thẳng về phía trước. 

Lâm Sơn Nhất theo sát sau lưng Hoàng Thiên, phía sau của anh ta là bốn người tên đầu trọc. 

Vũ Thanh thì đi phía sau cùng, càng ở loại thời điểm này, Vũ Thanh càng đề phòng bốn tên đầu trọc có chạy trốn đi hay không. 

Sau khi tất cả đều đi qua sống, Hoàng Thiên vội vàng đi về phía thôn trong nhà gỗ. 

Thời gian không lâu sau, cả đoàn người đều đã đi đến bên cạnh vương quốc nhỏ này. 

Những căn nhà gỗ đơn sơ, trên nóc nhà còn có khói bốc lên, hẳn là có người đang nhóm lửa nấu cơm. 

“Anh Nhất, Đường Quốc Long ở chỗ nào?” Lúc này Hoàng Thiên gọi Lâm Sơn Nhất tới, hỏi anh ta. 

Lâm Sơn Nhất nhìn xung quanh một chút, cuối cùng anh ta sáng mắt lên, chỉ vào một căn phòng gỗ ở phía đông: “Chính là căn phòng lớn nhất kia, so các căn nhà gỗ khác thì lớn hơn gấp ba bốn lần”. 

Hoàng Thiên nhìn theo phương hướng mà Lâm Sơn Nhất chỉ, quả nhiên thấy một căn nhà rất chói mắt, so với những căn nhà khác thì đều lớn hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK