Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không cần trả thù lao, không có nhiều người như vậy. 

Lúc này Hoàng Thiên cũng không thuyết phục ông lão nhận lấy nữa, mà đem tiền rải ra. Để trên giường hong khô. 

“Hai người chắc là đói bụng lắm rồi? Để tôi đi lấy chút gì đó cho hai người ăn, bánh bột mì và cá hầm, cũng không biết có hợp khẩu vị của hai người không” 

Ông lão nói xong liền chuẩn bị đi ra ngoài nấu cơm cho Hoàng Thiên và Fini. 

Hoàng Thiên trong lòng rất ấm áp, tối nay gặp được người tốt, ông lão này thật 

tốt bụng. 

Anh và Fini đã đói quá lâu rồi, có thể nói là vừa bị mắc kẹt vừa đói vừa lạnh, bây giờ đừng nói đến món cá hầm. Ăn cá sống cũng có thể nuốt được. 

“Cám ơn ông, để tôi giúp ông nhóm lửa” 

Hoàng Thiên chạy nhanh tới nói. 

“Không cần không cần, cậu và vợ cậu ở trong phòng vắt quần áo đi, trong tủ của 

tôi có mấy bộ quần áo. Nhưng bẩn quá rồi, không thể để cho hai người thay được.” 

Ông lão liên tục xua tay nói. 

Hoàng Thiên nghe xong có chút dở khóc dở cười, ông lão coi Fini như vợ của anh 

luôn rồi, còn nói anh và Fini cùng ở trong phòng cùng vắt quần áo. 

Vắt khô nước rồi mặc lại, cũng thực sự là cách duy nhất để đồ khô nhanh hơn. 

Ông lão hiểu rõ nên đóng cửa lại, ở bên ngoài nói: “Hai người mau vắt quần áo đi, đừng lo lắng, lão già đây sẽ không vào đâu.” 

Vừa nghe vậy, mặt Fini lập tức đỏ bừng. 

Cô ta cũng muốn vắt quần áo, mặc ướt thế này khó chịu quá. 

Nhưng mà cùng Hoàng Thiên vắt quần áo thì xấu hổ quá. 

“Tôi đi ra ngoài trước, khi nào cô vắt quần áo xong thì gọi tôi” 

Hoàng Thiên nói với Fini, sau đó bước ra. 

Mặt của Fini nóng bừng, cô nhân cơ hội này nhanh chóng vắt quần áo của mình. 

Rồi mặc lại. 

“Anh có thể vào được rồi” 

Fini ở trong phòng hộ lớn lên với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên vào phòng, Fini xoay người định đi ra ngoài tránh, nhưng Hoàng 

Thiên đã ngăn cô lại. 

Kem 

“Cô không cần ra ngoài, dù sao chắc cô cũng không vụng trộm xem đâu” 

Hoàng Thiên nắm lấy tay Fini rồi nói với cô. 

Fini giật mình, cô ta không hiểu ý của Hoàng Thiên, nhưng ngay sau đó cô ta cúi đầu, nghĩ rằng Hoàng Thiên cũng không còn khách sáo với cô ta nữa. 

Nhưng thực ra Hoàng Thiên có cân nhắc của mình. Khi ra ngoài nhất định phải 

đề phòng lòng người, đừng nhìn ông lão này cả người đều vô hại, nhưng dù sao lòng người khó dò, Hoàng Thiên vẫn phải đề phòng. 

Nếu Fini đi ra ngoài, lỡ như ông lão này là người xấu thì sao? 

Tuy rằng như vậy đối với ông lão là không công bằng, nhưng Hoàng Thiên cũng không muốn mạo hiểm. 

Fini không nghĩ nhiều như vậy, cô ta chỉ cảm thấy Hoàng Thiên rất tin tưởng cô ta, lúc vắt quần áo cũng không kiêng kị cô ta. 

Cô ta xoay người, đối mặt với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên không quan tâm lắm, lúc trước còn ôm cô ta tới mấy tiếng, thay quần áo thì có chuyện gì lớn chứ. 

Hơn nữa cũng không phải thay quần áo, chỉ là vắt quần áo ướt rồi mặc vào thôi. 

Cho nên Hoàng Thiên bắt đầu hành động, vắt khô quần áo rồi sau đó mặc lại. 

“Cha, sao hôm nay cha về sớm vậy?” 

Đúng lúc này, một giọng nói to của người đàn ông truyền đến, ngay sau đó cánh 

cửa bên ngoài đóng sầm lại. 

“Ngư Hải, con lại đánh bài sao?” 

Giọng ông lão không vui nói. 

Người đàn ông tên Ngư Hải là con trai của ông lão, tên đầy đủ là Lâm Ngư Hải, con trai duy nhất của ông lão. 

Bởi vì chơi bời lêu lổng đam mê bài bạc, nên ông lão luôn tỏ ra khó chịu với người con trai này, nhưng cũng không có biện pháp gì. 

“Ông quản tôi có đánh bài hay không làm gì! Tôi hỏi ông, hôm nay sao ông về sớm như vậy? Ông bắt được bao nhiêu cá?” 

Lâm Ngư Hải sốt ruột hỏi ông lão. 

“Đánh được một giỏ cá” 

Ông lão thấy con trai mình sắp nổi giận nên giọng điệu trở nên yếu ớt hơn rất 

nhiều. 

“Mẹ kiếp! Lão già kia, ông đang đùa tôi sao? Chỉ có một giỏ cá, vậy ông về làm gì? Một giỏ cá thì bán được bao nhiêu tiền chứ?” 

Lâm Ngư Hải ngay lập tức trở nên táo bạo và quát mắng cha gã. 

Hoàng Thiên trong phòng có thể nghe được rõ ràng, mày nhíu lại. 

Sao lại có loại cặn bã như vậy? Con trai mắng cha? Không sợ trời phạt sao? 

“Hôm nay cứu hai người, cho nên về sớm” 

Ông lão bất đắc dĩ, đành phải giải thích với Lâm Ngư Hải. 

“Ồ, ông còn cứu người sao? Vậy hai người kia đâu?” 

Lâm Ngư Hải chất vấn hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK