Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

“Anh đi nói với cậu ta là tôi không có thời gian để quan tâm tới cậu ta, nói y như vậy là được.” 

Hoàng Thiên nói với Tiêu Văn Hạ. 

“Cậu Thiên, tôi nghĩ anh nên đi tới đó một chuyển, cái tên Uông Ngân Long này so với cha của cậu ta lợi hại hơn nhiều, lại còn rất kiêu ngạo. Nếu anh không đi, tên nhóc này sẽ nghĩ rằng anh sợ cậu ta đấy”. 

Tiêu Văn Hạ khuyên nhủ Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên suy nghĩ một chút, rồi quyết định sẽ đi một chuyến. 

Đúng như những gì Tiêu Văn Hạ đã nói, nếu như Uông Ngân Long rất điên cuồng, vậy thì hãy cho tên nhóc này một bài học nhớ đời thôi. Nếu không, tên nhóc này sẽ tiếp tục đến quấy rối, đủ để khiến Hoàng Thiên cảm thấy phiền phức. 

“Được rồi, nếu như da của Uông Ngân Long rất chắc, tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của cậu ta, chải da cho cậu ta.” 

Hoàng Thiên nói. 

“Vâng cậu Thiên. Bây giờ tôi sẽ đi qua đón anh ngay?” 

Tiêu Văn Hạ mỉm cười. 

“Không cần đâu, tôi tự đi một mình đến đó xem xem là được rồi.” 

Hoàng Thiên nói xong liền cúp điện thoại. 

Sau khi lên xe, Hoàng Thiên lái thẳng đến nhà hàng nổi tiếng Kim Hải. 

Có thể nói, Hoàng Thiên thật sự không coi Uông Ngân Long như một đĩa đồ ăn dọn sẵn. 

Cho nên Hoàng Thiên một người cũng không hề mang theo, vì chê phiền phức. 

Chẳng bao lâu, Hoàng Thiên đã đến nhà hàng nổi tiếng Kim Hải. 

Rảo bước vào bên trong, chỉ nhìn thấy nhà hàng quả nhiên đã được bao trọn rồi, có vài bàn khách, tổng cộng lại thì có khoảng ba mươi đến bốn mươi người, tất cả đều là thanh niên mặt mày dữ tợn, tất cả đều mặc vest và đeo kính đen, trông phô trương vô cùng.

Cái thế trận này bố trí đủ hoành tráng đấy, mấy chục người, mà tất cả đều là dạng vô cùng ác liệt. 

Ngay khi Hoàng Thiên vừa bước vào, đã cảm nhận được bầu không khí nguy hiểm bên trong nhà hàng. 

Anh cũng không ngờ rằng cái tên Công Ngân Long này, lại sắp xếp ra một cảnh tượng lớn như vậy để chào đón anh. 

Nếu mà biết rằng đây là thành phố Bắc Ninh, không phải là thành phố Hải Dương, vậy mà Uông Ngân Long vẫn đảm ngông cuồng làm bậy đến như vậy. 

Đây chính là điều mà Hoàng Thiên không ngờ tới. 

Nhìn thấy Hoàng Thiên một mình bước vào, tất cả mọi người có mặt trong nhà hàng ánh mắt đều nhìn chăm chú lên người Hoàng Thiên. 

Nhưng không ai nghĩ rằng người đang bước vào là Hoàng Thiên, chỉ tưởng rằng đó là một khách hàng đến nhà hàng để đặt tiệc. 

Đến ngay cả Uông Ngân Long cũng không ngờ được điều đó, anh ta chưa từng gặp Hoàng Thiên, nên không biết Hoàng Thiên trông như thế nào. 

“Này, tên nhóc, nhà hàng này đã được chúng tôi bao trọn rồi, cậu ra ngoài đi”. 

Một người đàn ông để đầu đinh đang hút một điếu thuốc, rất không khách sáo nói với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên không để ý đến tên nhóc này, mà trực tiếp đi thẳng đến vị trí trung tâm của nhà hàng. 

Cứ như vậy tên đầu định này không làm được gì, bởi vì Hoàng Thiên vốn không thèm đếm xỉa tới gã. 

“Tên nhóc mày có thể nghe hiểu tiếng người không hả? Cút ra ngay cho tao!” 

Người đàn ông để đầu đinh quát Hoàng Thiên. 

“Mau im miệng mày lại đi, Uông Ngân Long là người nào?” 

Hoàng Thiên lớn tiếng nói. 

Ngay lập tức, hiện trường ồn ào bản tán. 

Xem ra vị này không phải là khách hàng rồi, vậy mà lại dám trực tiếp gọi thẳng tên cậu chủ? 

Uông Ngân Long đang dẫn theo một người bạn nữ, đang ở đó nhàn nhã uống rượu, sau khi nghe câu nói đó của Hoàng Thiên xong, anh ta mới nghiêm túc. 

“Anh là ai? Có quen biết tôi à?”. 

Uông Ngân Long không hề đứng dậy, mà chỉ ngồi vừa uống bia, vừa liếc nhìn Hoàng Thiên bằng đôi mắt hình tam giác. 

“Xem ra cậu là Công Ngân Long à?” 

Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, nhìn Uông Ngân Long nói. 

Lúc này Uông Ngân Long mới nhận ra rằng, người này đến đây là nhắm vào anh ta mà. 

Nhưng Uông Ngân Long cũng không nghĩ đến rằng đó là Hoàng Thiên, còn cho rằng người là do Hoàng Thiên phải đến để dò la tin tức. 

“Mày là người do Hoàng Thiên phái tới à? Ha ha, gan của mày cũng thật sự không hề nhỏ nhỉ, một mình mà vẫn dám tới đây?” 

Uông Ngân Long cười tủm tỉm, rồi nói tiếp một câu: “Hay là, mày cứ đi theo tao đi, xem ra mày rất dũng cảm đấy chứ, tao sẽ không đối xử tệ với mày đâu, đừng có mà bán mạng cho Hoàng Thiên nữa” 

AL 

“Đừng nói nhảm nữa, tôi chính là Hoàng Thiên, cậu không phải là rất muốn. gặp tôi sao?” 

Giọng điệu của Hoàng Thiên đầy lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Uông Ngân Long. 

Cái này... 

Uông Ngân Long suýt chút nữa cho rằng mình đã nghe nhầm, người thanh niên trước mặt chính là Hoàng Thiên đấy sao? 

Nhìn ra cửa của nhà hàng một chút. Không có ai đi theo sau, chẳng lẽ Hoàng Thiên đơn độc một mình đến đây sao? 

Ha ha, thật là thú vị, tên Hoàng Thiên này đã ăn gan hùm mặt gấu rồi hay sao? Mà lại không sợ chết chứ hả? 

“Mày chính là Hoàng Thiên à? Tên nhóc, chuyện này không thể đem ra đùa được đâu đấy, làm không tốt có thể mày sẽ phải chết ở chỗ này luôn đó” 

Uông Ngân Long đứng dậy, chậm rãi đi về phía Hoàng Thiên. 

Lúc này Hoàng Thiên và Uông Ngân Long chỉ còn cách nhau khoảng hai thước, cả hai có thể nhìn thấy rõ mặt nhau. 

Nhìn thấy Uông Ngân Long trông có vẻ dữ tợn, đôi mắt tam giác nhỏ của anh ta vô cùng sắc bén, cuối cùng Hoàng Thiên cũng đã tin lời của Tiêu Văn Hạ nói rồi. 

Tên Uông Ngân Long này quả thực có chút bản lĩnh đấy chứ, ít nhất cũng là một kẻ hung hăng ngạo mạn vô cùng. 

“Hàng thật người thật, nếu là giả có thể đổi trả” 

Hoàng Thiên cười nhạt, nhìn về phía đông Ngân Long đáp. 

Cuối cùng Uông Ngân Long cũng khẳng định được người đang đứng trước mặt anh ta, chính là Hoàng Thiên! 

Nếu là người khác thì sẽ không ngốc như vậy, dám tới đây giả danh Hoàng 

Thiên. 

Huống hồ ở đây là thành phố Bắc Ninh, Hoàng Thiên không có lý do gì phải sợ hãi mà không dám đến, nên không nghi ngờ gì nữa đây chắc chắn là Hoàng Thiên thật rồi. 

“Hoàng Thiên, mày cũng đủ mạnh mẽ đấy nhỉ. Một mình dám tới đây để gặp tạo, có phải là sống lâu nên chán rồi không?” 

Uông Ngân Long ngấm ngầm thăm dò nói với Hoàng Thiên, sau đó duỗi tay ra phía sau thắt lưng, chuẩn bị rút dao ra. 

Lần này cậu ta đến thành phố Bắc Ninh. Không phải là định dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, mà là đang chuẩn bị làm ầm ĩ một trận. 

Hoàng Thiên rõ ràng đã nhận ra điều đó, hơn nữa từ khóe mắt anh có thể nhìn thấy được, mấy chục người do Công Ngân Long mang tới. Tất cả đều đã đứng dậy rồi, vây chặt lấy anh không còn một lối thoát. 

Hoàng Thiên là người như thế nào chứ? Sóng to gió lớn gì cũng đã gặp qua rồi, nếu là người thường sẽ sợ hãi trước loại cảnh tượng này, nhưng đối với Hoàng Thiên mà nói, chỉ là một chuyện bé tí như con kiến mà thôi. 

Nếu mà đã dám đến một mình, thì Hoàng Thiên cũng căn bản không hề coi 

trọng tình huống này cho lắm rồi. 

“Vốn dĩ tôi chỉ coi cha con cậu là một nhân vật nhỏ, không muốn để ý tới. Nhưng tiếc rằng cha con cậu thật đúng là tự mình đi tìm đường chết mà” 

Hoàng Thiên chế nhạo. 

Trong một lời nói, đã khiến Uông Ngân Long tức muốn nổ phổi, anh ta đã hoàn toàn nóng máu lên rồi. 

“Hoàng Thiên, tạo vốn định chỉ là định phê tay chân của mày rồi thôi, nhưng mà tên nhóc nhà mày không biết thức thời. Đừng trách tay tạo ra tay độc ác, hôm nay mày chắc chắn sẽ phải bỏ mạng ở đây!” 

Uông Ngân Long hằn học hung dữ gào thét với Hoàng Thiên. 

Những lời này của cậu ta, khiến hàng chục người đàn em đều đồng loạt rút dao ra. 

Có thể nhận ra, những người này đều là kẻ tàn nhẫn, là loại có thể giết người không chớp mắt. 

Hoàng Thiên không ngờ tới rằng Uông Ngân Long lại kiêu ngạo đến mức độ như thế. 

Cho dù là những người bình thường bị giết ở nơi công cộng, không phải Uông Ngân Long cũng sẽ rất phiền phức không phải sao? Huống hồ gì đó là một nhân vật có thân phận giống như Hoàng Thiên. 

Nếu mà nói là Uông Ngân Long đang đe dọa, Hoàng Thiên lại cảm thấy không giống như vậy, bởi vì trong mắt Uống Ngân Long tràn đầy sát khí, không giống như là đang làm bộ tỏ vẻ ra như thế. 

“Có rất nhiều người đều muốn mạng của tôi, cậu còn chưa đến lượt đâu” 

Hoàng Thiên chế nhạo. Thực sự những gì anh nói cũng là sự thật, dòng họ Migfis, lúc này cũng đang vô cùng nóng lòng muốn lấy mạng Hoàng Thiên. 

So với dòng họ Migfis, họ Uông của thành phố Hải Dương, thì vẫn chưa là gì cả. 

“Thật sao? Ha ha, để tạo xem như thế nào là tao còn chưa đến lượt. Hoàng Thiên, mày muốn chết nhanh chóng vui vẻ, thì hãy giao cô Ruslin ra ngay lập tức, tao có thể ra tay mau lẹ một chút.” 

Uông Ngân Long điên cuồng cười to một tràng, dùng con dao trong tay chỉ vào Hoàng Thiên rồi nói. 

Hoàng Thiên giật mình, anh đáng ra còn tưởng Uông Ngân Long đến đây là để báo thù rửa hận cho cha anh ta là Uông Hạc, nhưng không ngờ lại thành ra như thế này. 

Tên nhóc này còn muốn đưa Ruslin đi nữa cơ đấy. 

“Sao vậy, muốn giúp cha cậu giành phụ nữ à?” 

Hoàng Thiên chế nhạo. 

Nhìn thấy Hoàng Thiên châm chọc mình như vậy, Uông Ngân Long thẹn quá hóa giận. 

“Đừng nói nhảm nữa! Hoàng Thiên, tạo đã cho mày cơ hội rồi đấy. Mau chóng giao cô Ruslin cho tao ngay lập tức, nếu không, thì hãy xem coi mày có thể sống sót mà bước ra ngoài được nữa hay không?” 

Uống Ngân Long giận dữ quát lên. 

“Đừng có mà la hét nữa, nếu có bản lĩnh thì mau xông qua đây” 

Hoàng Thiên lạnh lùng nói, anh không muốn tranh cãi với Uông Ngân Long thêm nữa. 

Uông Ngân Long đã nổi cơn thịnh nộ lên rồi, nhưng mà anh ta không định giết chết Hoàng Thiên ngay tại chỗ. 

Dù sao thì thân phận của Hoàng Thiên rất là đặc biệt là người giàu nhất ở Việt Nam, đồng thời cũng là chủ nhân mới của nhà họ Hoàng ở Hà Nội. 

Một nhân vật như vậy mà chết trong tay của Uông Ngân Long, thì anh ta cũng nuốt không trôi đâu. 

Bên cạnh đó Uông Ngân Long nằm mơ cũng muốn đưa Ruslin đi, tên nhóc này đã mê muội Ruslin đến nỗi thần hồn điên đảo luôn rồi. 

Vì vậy Uông Ngân Long mới cầm dao lao lên, rồi đâm vào vai Hoàng Thiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK