Chương 781: Bị nhìn thấu
Một nhóm chín người, bắt đầu lần mò trong dãy núi.
Tuy Đào Văn Lâm đã rời khỏi sự môn nhiều năm, trong những năm này cũng chưa từng trở về, nhưng dựa vào ký ức, ông ta vẫn có lòng tin tìm được Hang động Thanh Linh gần như ngăn cách với đời.
Hoàng Thiên đi theo sau Đào Văn Lâm, Lã Việt bọn họ đi ở cuối cùng, đều dựa vào Đào Văn Lâm dẫn đường ở phía trước.
Nhìn phong cảnh xung quanh, Hoàng Thiên cảm khái, nghĩ thầm cái tên hang động Thanh Linh này khiến người ta nghe vào rất thoải mái, trên thực tế phong cảnh xung quanh đây cũng đủ mê người.
Non xanh nước biếc chim hót hoa nở, giống như bồng lai tiên cảnh.
Trong đầu Hoàng Thiên không khỏi có một suy nghĩ, đó chính là qua mấy năm nữa, dẫn vợ con đến định cư ở nơi như thế này, không tranh quyền thế sống đời an bình.
"Cậu Thiên, tôi khát quá, mệt chết rồi."
Đào Văn Lâm đột nhiên dừng bước, lau mồ hôi, vẻ mặt đau khổ nói với Hoàng Thiên. Hoàng Thiên nhìn đầu Đào Văn Lâm đầy mồ hôi, anh không khỏi mỉm cười.
Xem ra lão Lâm đã thực sự ngây người đến vô dụng rồi, cả ngày sống ở khu giải trí, Tiêu Văn Hạ chắc chắn sẽ không bạc đãi ông ta, mỗi ngày nhất định đều rượu chè be bét.
Khiến thân thể cũng yếu đi, mới đi đường núi một chút, lão Lâm đã chịu không nổi rồi.
"Cho ông ấy nước." Lúc này Hoàng Thiên nói với Lã Việt.
Lã Việt bọn họ đều mang nước và thức ăn, lúc này Lã Việt đưa một chai nước qua cho Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm thật sự khát chết rồi, sau khi mở nắp một hơi uống cạn sạch một chai.
"Mệt thì nghỉ ngơi một chút đi, dù sao trời đã tối, cũng không gấp lắm."
Hoàng Thiên nói với Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm nghe vậy liên tục gật đầu, đối với ông ta mà nói, hiện tại quá cần việc nghỉ ngơi.
Nghỉ khoảng hai mươi phút, Hoàng Thiên thấy cũng gần được rồi, kêu mọi người tiếp tục đi về phía trước.
Dãy núi chập chùng liên tiếp nhau, sau khi vượt qua hai ngọn núi lớn, phía trước rốt cuộc cũng có ánh sáng, một hang núi sâu xuất hiện trước mắt mọi người.
Đào Văn Lâm nở nụ cười, quay đầu kích động nói với Hoàng Thiên: "Cậu Thiên, tôi còn tưởng không tìm được chứ, không ngờ tìm được hang động Thanh Linh thuận lợi như vậy!"
Hoàng Thiên nghe vậy cũng không khỏi rung động.
Tìm được là tốt rồi. Hang động Thanh Linh này có rất ít người biết, nếu không có Đào Văn Lâm dẫn đường, sao có thể tìm tới đây dễ như vậy.
Trong hang núi có dòng suối trong veo, kèm theo các loại chim muông bay lượn hót vang, nơi đây quả thực giống chỗ ở của thần tiên vậy.
Gió đêm thổi qua mang theo mùi hoa thoang thoảng, ngửi mà thấm vào lòng người, cực kỳ thư thái.
Hoàng Thiên đi vào nơi này giống như ngây ngất, sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên anh tới một nơi đẹp như vậy.
"Cậu Thiên, cậu thấy sao? Ha ha, có phải đã bị cảnh đẹp nơi này làm cho mê mệt rồi không?"
Đào Văn Lâm cười ha ha, hỏi Hoàng Thiên.
“Đúng vậy ông Lâm, nơi này đẹp quá"
Hoàng Thiên cảm khái. "Còn có cảnh đẹp hơn nữa cơ, chờ lát nữa cậu sẽ thấy"
Đào Văn Lâm cười, không nói thêm gì nữa, dẫn đầu đi ở phía trước.
Hoàng Thiên dẫn theo đám Lã Việt đi ở phía sau Đào Văn Lâm, đi khoảng nửa tiếng, rốt cuộc nhìn thấy tình huống phía trước.
Họ thấy mấy gian nhà gỗ đứng sừng sững trong rừng cây. Trước nhà gỗ là một ao nước, xung quanh còn trồng không ít hoa cỏ,
rất có phong cách vui thú điền viên.
Hoàng Thiên không khỏi gật gù, nghĩ thầm người ở đây, thật biết tận hưởng cuộc sống.
Đám Lã Việt cũng bị phong cảnh nơi này làm rung động, bọn họ ở đô thị đã lâu, cũng rất ít khi ra ngoài du lịch, thật không ngờ chuyến đi này lại được ngắm một cảnh đẹp như vậy.
Hang động Thanh Linh này đúng là một nơi rất tốt. "Cậu Thiên, vợ và con gái của sự đệ tôi ở đây này. Sự môn của tôi, cũng chỉ còn hai mẹ con họ ở đây."
Lúc này Đào Văn Lâm nói với Hoàng Thiên, còn khẽ thở dài một cái.
Có thể vì nhớ lại cuộc sống ở nơi này trước đây, nên Đào Văn Lâm còn rơm rớm nước mắt.
Hoàng Thiên vỗ vai Đào Văn Lâm, an ủi một cái.
"Đi thôi cậu Thiên, chúng ta vào xem họ có ở nhà không"
Đào Văn Lâm ổn định tâm tình, dẫn Hoàng Thiên bọn họ đi tới trước nhà gỗ.
Có mấy gian nhà gỗ có ánh sáng yếu ớt tỏa ra, cho nên Đào Văn Lâm dẫn Hoàng Thiên tới thẳng ngôi nhà gỗ này.
Gõ cửa một cái, Đào Văn Lâm cũng không trực tiếp kéo cửa ra.
Dù sao về cơ bản sẽ không có ai tới đây, nếu trực tiếp mở cửa đi vào sẽ dễ dọa những người ở trong giật mình.
"Ai vậy?"
Bên trong có giọng một cô gái trẻ truyền đến.
Giọng nói rất vui tươi êm tai, xen chút kinh ngạc.
"Là Thanh Linh sao? Là nhị sự bá đây"
Lúc này Đào Văn Lâm cao giọng đáp.
Cô gái bên trong mở cửa ngay lập tức, khi cô ấy nhìn thấy Đào Văn Lâm, cẩn thận phán đoán một hồi lâu.
Sau đó đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lộ ra sự vui mừng: "Thực sự là nhị sự bá! Sư bá cuối cùng cũng trở lại thăm bọn cháu rồi"
Nói xong, cô gái liền muốn kêu Đào Văn Lâm vào nhà, nhưng lúc cô ấy nhìn thấy Hoàng Thiên và Lã Việt bọn họ.
Vừa nhìn trước mặt có nhiều người như vậy, cô gái cực kỳ kinh ngạc.
"Nhị sư bá, họ là do sự bá dẫn tới sao?"
Cô gái hỏi Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm mỉm cười nói với cô gái: "Thanh Linh để sự bá giới thiệu cho cháu một chút. Đây chính là cậu Thiên, là... bạn tốt của sự bá"
Nói xong, Đào Văn Lâm chỉ Hoàng Thiên giới thiệu với Thanh Linh.
Phan Thanh Linh mở to đôi mắt trong suốt như nước, tuy cô ấy rất ít khi gặp người khác, nhưng tính cách cũng khá hướng ngoại hoạt bát, nên không căng thẳng lắm.
"Anh nhìn còn trẻ như vậy, sao lại là cậu Thiên? Nhị sư bá của tôi tuổi cũng đã cao, sao ông ấy còn phải gọi anh là cậu Thiên, anh cũng tự cao tự đại quá rồi nhỉ?".
Phan Thanh Linh nghiêm trang hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy thì nở nụ cười, anh biết, cô gái trước mặt này, chắc chắn là con gái mà sư đệ Phan Thế Vinh của Đào Văn Lâm.
Vốn tưởng rằng cô bé này luôn ở trong Hang động Thanh Linh sẽ là kiểu người hay ngại ngùng xấu hổ, không ngờ cô ấy còn khá mạnh dạn.
"Ha ha, chỉ là cách họ gọi tôi thôi. Nếu như cô Thanh Linh nghe không quen vậy thì gọi thẳng tên tội Hoàng Thiên là được."
Hoàng Thiên cười nhẹ, nhìn Phan Thanh Linh nói.
Phan Thanh Linh hừ một tiếng, không để ý tới Hoàng Thiên nữa, mà nhiệt tình kêu Đào Văn Lâm vào trong nhà.
Đào Văn Lâm lúng túng quay đầu nói với Hoàng Thiên: "Cậu Thiên, mọi người cũng mau vào đi."
Đương nhiên Hoàng Thiên sẽ không để bụng, dẫn theo đám Lã Việt vào nhà gỗ.
Diện tích của nhà gỗ không tính là lớn, ngoại trừ Phan Thanh Linh ra thì không còn ai.
Đào Văn Lâm nghi hoặc hỏi Phan Thanh Linh: "Thanh Linh, mẹ cháu đâu?"
Phan Thanh Linh nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ không vui.
"Ai, nhị sự bá, lúc rảnh cháu sẽ kể tỉ mỉ với sự bá, cháu đi lấy cho sự bá chút nước."
Phan Thanh Linh thở dài nói, sau đó đi nấu nước pha trà cho Đào Văn Lâm. "Cậu Thiên, tính tình của Thanh Linh hơi kì quái chút, cậu đừng để trong lòng nhé"
Đào Văn Lâm lo lắng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy thì cười nói: "Chuyện này không sao cả, lão Lâm, ông đừng nghĩ nhiều"
Bên trong có giọng một cô gái trẻ truyền đến.
Giọng nói rất vui tươi êm tai, xen chút kinh ngạc.
"Là Thanh Linh sao? Là nhị sự bá đây"
Lúc này Đào Văn Lâm cao giọng đáp.
Cô gái bên trong mở cửa ngay lập tức, khi cô ấy nhìn thấy Đào Văn Lâm, cẩn thận phán đoán một hồi lâu.
Sau đó đôi mắt xinh đẹp của cô ấy lộ ra sự vui mừng: "Thực sự là nhị sự bá! Sư bá cuối cùng cũng trở lại thăm bọn cháu rồi"
Nói xong, cô gái liền muốn kêu Đào Văn Lâm vào nhà, nhưng lúc cô ấy nhìn thấy Hoàng Thiên và Lã Việt bọn họ.
Vừa nhìn trước mặt có nhiều người như vậy, cô gái cực kỳ kinh ngạc.
"Nhị sư bá, họ là do sự bá dẫn tới sao?"
Cô gái hỏi Đào Văn Lâm.
Đào Văn Lâm mỉm cười nói với cô gái: "Thanh Linh để sự bá giới thiệu cho cháu một chút. Đây chính là cậu Thiên, là... bạn tốt của sự bá"
Nói xong, Đào Văn Lâm chỉ Hoàng Thiên giới thiệu với Thanh Linh.
Phan Thanh Linh mở to đôi mắt trong suốt như nước, tuy cô ấy rất ít khi gặp người khác, nhưng tính cách cũng khá hướng ngoại hoạt bát, nên không căng thẳng lắm.
"Anh nhìn còn trẻ như vậy, sao lại là cậu Thiên? Nhị sư bá của tôi tuổi cũng đã cao, sao ông ấy còn phải gọi anh là cậu Thiên, anh cũng tự cao tự đại quá rồi nhỉ?".
Phan Thanh Linh nghiêm trang hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy thì nở nụ cười, anh biết, cô gái trước mặt này, chắc chắn là con gái mà sư đệ Phan Thế Vinh của Đào Văn Lâm.
Vốn tưởng rằng cô bé này luôn ở trong Hang động Thanh Linh sẽ là kiểu người hay ngại ngùng xấu hổ, không ngờ cô ấy còn khá mạnh dạn.
"Ha ha, chỉ là cách họ gọi tôi thôi. Nếu như cô Thanh Linh nghe không quen vậy thì gọi thẳng tên tội Hoàng Thiên là được."
Hoàng Thiên cười nhẹ, nhìn Phan Thanh Linh nói.
Phan Thanh Linh hừ một tiếng, không để ý tới Hoàng Thiên nữa, mà nhiệt tình kêu Đào Văn Lâm vào trong nhà.
Đào Văn Lâm lúng túng quay đầu nói với Hoàng Thiên: "Cậu Thiên, mọi người cũng mau vào đi."
Đương nhiên Hoàng Thiên sẽ không để bụng, dẫn theo đám Lã Việt vào nhà gỗ.
Diện tích của nhà gỗ không tính là lớn, ngoại trừ Phan Thanh Linh ra thì không còn ai.
Đào Văn Lâm nghi hoặc hỏi Phan Thanh Linh: "Thanh Linh, mẹ cháu đâu?"
Phan Thanh Linh nghe vậy trên mặt hiện lên vẻ không vui.
"Ai, nhị sự bá, lúc rảnh cháu sẽ kể tỉ mỉ với sự bá, cháu đi lấy cho sự bá chút nước."
Phan Thanh Linh thở dài nói, sau đó đi nấu nước pha trà cho Đào Văn Lâm. "Cậu Thiên, tính tình của Thanh Linh hơi kì quái chút, cậu đừng để trong lòng nhé"
Đào Văn Lâm lo lắng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy thì cười nói: "Chuyện này không sao cả, lão Lâm, ông đừng nghĩ nhiều"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Đào Văn Lâm gật đầu.
"Sư bá, sao sự bá lại gọi anh ta là cậu Thiên vậy? Theo cháu thấy anh ta là tơi cầu xin cháu cứu người phải không? Còn dám kiêu căng vậy? Hừ!"
Lúc này Phan Thanh Linh trở lại, chỉ Hoàng Thiên nói với Đào Văn Lâm.