Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy hai mắt Hoàng Thiên đỏ bừng, bộ dáng như muốn giết người, Đông Lão Tà thật sự sợ hãi. 

Đừng thấy ông ta ở đây nói một không ai dám nói hai, đến cả Đường Quốc Long cũng phải nghe theo ông ta, nhưng bị Hoàng Thiên xử lý thành cái dạng này, ông ta cũng không chịu được. 

Mắt thấy lại sắp bị đánh, Đông Lão Tà không chú nổi nữa, run giọng nói: “Đừng đánh tao nữa, tao có thể dẫn mày đến chỗ cô gái tên Phan Thanh Linh kia” 

Hoàng Thiên nghe vậy thì thở dài một cái 

Nếu Đông Lão Tà đã nói ra câu này, như vậy chứng tỏ Phan Thanh Linh còn sống. 

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên thở phào một cái, anh cảm thấy những khó gian khổ suốt đường đi này là xứng đáng. 

Có thể cứu Phan Thanh Linh an toàn trở về, cho dù có trả giá nào cũng đáng, nếu Phan Thanh Linh mà xảy ra chuyện gì bất trắc, cả đời này anh cũng không thể tha thứ cho mình được. 

“Được, chỉ cần mày thức thời, tao sẽ không đánh mày nữa, thậm chí có thể tha cho mày một con đường sống, nhưng mày phải đảm bảo để tạo nhìn thấy cô ấy vẫn còn sống sờ sờ” Hoàng Thiên có chút kích động nói, thật sự không thể che giấu được sự kích động này. 

Đông Lão Tà làm gì dám nói một chữ 'không'? Lúc này ông ta gật đầu đáp ứng, nói với Hoàng Thiên: “Cậu Thiên cứ yên tâm, người phụ nữ của anh sẽ được trả lại nguyên vẹn cho anh, cô ta không có việc gì cả.” 

“Đừng nói nhảm, đi thôi.” Hoàng Thiên đẩy Đông Lão Tà, để ông ta đi trước dẫn đường. 

Đông Lão Tà bị Hoàng Thiên đã đến mức đầu óc choáng váng, căn bản không thể đứng vững, bây giờ còn bị Hoàng Thiên đẩy như vậy, ông ta suýt nữa ngã lăn ra đất. 

Cái này... 

Hoàng Thiên nhíu mày, trong lòng hoàn toàn cạn lời, không biết có phải Đông Lão Tà đang giả vờ hay không. 

Đông Lão Tà thật sự không giả vờ, ông ta thật sự là đứng không vững. “Tôi không đứng dậy nổi, cậu Thiên” Đông Lão Tà sợ Hoàng Thiên xử lý ông ta cho nên vội vàng giải thích.

"Ông qua đây, cõng ông ta”. 

Hoàng Thiên chỉ vào Đường Quốc Long, để cho ông ta cũng sư phụ của ông ta. 

Đường Quốc Long nào dám không nghe, hiện tại ông ta và sư phụ Đông Lão Tà của ông ta đều bị Hoàng Thiên dọa cho vỡ mật. 

Đường Quốc Long cõng Đông Lão Tà trên lưng, đi về phía trước theo chỉ dẫn của Đông Lão Tà. 

Hoàng Thiên và đám Vũ Thanh đi theo ở phía sau, đám người Lâm Nhất Sơn và tên đầu trọc cũng đi theo. 

Bọn họ không dám rời khỏi Hoàng Thiên và Vũ Thanh, bởi vì bằng vào thực lực của bọn họ, bọn họ không thể ứng phó được hết những chuyện này, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Đông Lão Tà giết chết tên béo, điều này đã khiến cho Lâm Nhất Sơn và tên đầu trọc sợ hãi. 

“Cậu Thiên, cẩn thận bị lừa, cả người tên Đông Lão Tà này tràn đầy âm khí, tôi có cảm giác người này khá nguy hiểm, không nên dễ dàng tin tưởng ông ta. 

Lúc này Lâm Nhất Sơn đi đến bên cạnh Hoàng Thiên, nhỏ giọng nhắc nhở Hoàng Thiên 

Hoàng Thiên trừng mắt nhìn Lâm Nhất Sơn, anh rất phản cảm với loại người dông dài như vầy. 

“Tôi nên làm gì, còn cần anh dạy à?” Hoàng Thiên lạnh lùng nói. “Vâng vâng vâng.... Là tôi lắm mồm, cậu Thiên đừng nên tức giận.” Lâm Nhất Sơn vội vàng nói, sợ đến mức không dám nói thêm gì nữa. “Cậu chủ, cậu cầm lấy con dao này đi” . 

Hoàng Thiên lặng lẽ kín đáo đưa một con dao cho Hoàng Thiên, còn anh ta thì cầm súng ngắn, để phòng ngừa vạn nhất. 

Hoàng Thiên cầm lấy con dao găm vào trong tay, lúc này anh đã chuẩn bị tinh thần cho một trận ác chiến, anh có cảm giác tiếp theo mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy nữa, không biết sẽ còn gặp nguy hiểm gì nữa. 

Đường Quốc Long cõng Đông Lão Tà đi ở phía trước, sau khoảng hơn hai mươi phút thì cả đoàn người đi ra khỏi khu rừng. 

Khu rừng vừa rồi rất lớn, nếu như không có người dẫn đường, đám người Hoàng Thiên chắc chắn sẽ bị lạc. 

Càng đi về phía trước là một dòng sông, nước sông chảy không xiết lắm, Đường Quốc Long cõng Đông Lão Tà lội qua sông. 

Nước sông sâu ngang eo, lội qua lội lại không có vấn đề gì, nước sông cực kỳ trong, có thể nhìn xuống cả đáy. 

Cả đám người Hoàng Thiên đều lội nước qua sống, lại nhìn về phía trước, từng sườn đất vàng hiện ra trước mặt, nhìn từ xa, hết sườn núi này nổi tiếp sườn núi khác, không biết kết cấu địa lý ở đây như thế nào nữa. 

“Dừng lại, các người chờ đã” Hoàng Thiên ở phía sau gọi Đường Quốc Long.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK