Chương 872: Tính toán cẩn thận lại thành vô dụng
Thật sự là không thể ngờ đến, Hoàng Minh Triết thế mà lại xuất hiện ở đây!
Vốn dĩ Hoàng Thiên nghĩ rằng, Hoàng Minh Triết chắc chắn là cụp đuôi quay về Hà Nội, hoặc là e ngại việc sẽ bị tống vào tù, nên đã cao chạy xa bay để trốn tránh.
Nếu nói như vậy, ngược lại Hoàng Thiên cũng sẽ không đến nỗi đuổi giết tận cùng, anh cũng không muốn đưa Hoàng Minh Triết vào ngục giam.
Về phần nguyện vọng của cha anh chia cho Hoàng Minh Triết mấy chục tỷ, lại cho mấy căn nhà, Hoàng Thiên cũng sẽ sắp xếp cho Hoàng Minh Triết.
Nhưng bây giờ Hoàng Minh Triết lại tìm tới cửa, Hoàng Thiên thật sự là không hiểu nổi. Không biết thằng nhãi này lại tới đây để làm gì.
“Anh trai!”
Hoàng Minh Triết diễn kịch vẫn rất có thực lực, một bộ dạng đang vô cùng kích động, gọi anh trai cũng gọi đến mức cực kỳ thân mật.
Đưa tay không đánh người đang cười, mặc dù Hoàng Thiên đã thất vọng đến cực điểm đổi với Hoàng Minh Triết, nhưng lúc này cũng không định làm khó Hoàng Minh Triết.
“Cậu tới làm gì?"
Hoàng Thiên hỏi.
“Anh trai, trong lòng em cảm thấy rất áy náy! Thật ra hai anh em chúng ta, hoàn toàn có thể vui vẻ sống chung với nhau. Trước đó thật sự là do em đã quá hồ đồ rồi, anh có thể tha thứ cho em không?”
Hoàng Minh Triết khóc nức nở nói với Hoàng Thiên.
Nhìn mặt mà nói chuyện thì Hoàng Thiên phát hiện, Hoàng Minh Triết giống như thực sự không phải đang diễn trò.
Nhưng, kinh nghiệm và mắt nhìn người của Hoàng Thiên, tuyệt đối là vượt qua những người cùng tuổi rất nhiều.
Hoàng Minh Triết làm người như thế nào, Hoàng Thiên rất rõ ràng, muốn nói Hoàng Minh Triết đã hoàn toàn tỉnh ngộ, Hoàng Thiên một chút cũng không tin.
"Ồ? Ha ha. Sự thay đổi của cậu như này có chút nhanh đấy”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, nhìn Hoàng Minh Triết nói.
Hoàng Minh Triết thuận theo khe cửa nhìn vào bên trong một chút, thằng nhãi này còn đang muốn nhìn xem Lâm Ngọc An có ở nhà hay không.
Lần trước lúc ở trên Hà Nội, Hoàng Minh Triết bị vẻ đẹp của Lâm Ngọc An mê hoặc đến thần hồn điên đảo.
Bây giờ đã nghèo túng đến loại tình trạng này, Hoàng Minh Triết vẫn chưa quên muốn nhìn một chút cho thoả mãn.
Thậm chí, cậu ta còn có một cái suy nghĩ tà ác, đó chính là sau khi xử lý Hoàng Thiên, lại chiếm lấy Lâm Ngọc An.
“Anh, anh đây là không tin tưởng em sao? Chúng ta là cùng một cha, anh vẫn nên cho em một cơ hội có thể làm người lần nữa! Anh yên tâm, em sẽ không tranh vị trí chủ dòng họ với anh nữa, về sau em sẽ ngoan ngoãn giúp anh quản lý nhà họ Hoàng, em sẽ vĩnh viễn làm cái bóng của anh”
Cái miệng nhỏ của Hoàng Minh Triết còn rất có khả năng nói chuyện, biểu hiện ra một dáng vẻ muốn trung thành với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong cảm thấy thật sự rất buồn cười, anh muốn quản lý nhà họ Hoàng, cũng là dựa vào những người có lòng trung thành, dũng cảm lại tài giỏi đến phụ giúp, nhân phẩm của Hoàng Minh Triết như vậy, vẫn là thôi đi.
“Hiện tại tôi đưa cho cậu hai yêu cầu.”
Gương mặt của Hoàng Thiên tối lại, nói với Hoàng Minh Triết.
“Anh cứ nói đi, đừng nói hai yêu cầu, dù có là hai mươi yêu cầu, em cũng có thể làm”
Hoàng Minh Triết một mặt kích động nói.
“Điều đầu tiên, lập tức chia tay cùng với Từ Diễm Dung, làm ra loại chuyện xấu như vậy, cậu không cần mặt mũi, nhưng nhà họ Hoàng thì vẫn cần mặt mũi” .
“Điều thứ hai. Tôi sẽ cho cậu hai trăm tám chục tỷ, cho cậu thêm mấy căn nhà trên Hà Nội, đủ cho cậu lăn lộn, lăn qua lăn lại cả đời cũng được. Xem xét mặt mũi của cha, tôi sẽ bỏ qua cho cậu, chính cậu tự giải quyết cho tốt."
Sau khi Hoàng Thiên nói ra hai yêu cầu này, quan sát phản ứng của Hoàng Minh Triết.
Anh cũng coi như là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, mà anh cũng biết, cha anh ở dưới cửu tuyền, cũng không hi vọng nhìn thấy anh đuổi cùng giết tận Hoàng Minh Triết, làm như vậy, cha anh sẽ chết mà không nhắm mắt.
Những yêu cầu của Hoàng Minh Triết há lại chỉ có như vậy? Cậu ta muốn chính là toàn bộ nhà họ Hoàng, dù là phân một nửa cho người ngoài, cũng tuyệt đối không thể để Hoàng Thiên có được!
Lúc này thằng nhãi này đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, cậu ta hận không thể lập tức giết chết Hoàng Thiên.
“Anh, anh quá nhân nghĩa rồi! Em....”
Hoàng Minh Triết mạnh mẽ gạt hai hàng nước mắt, quỳ gối dưới chân Hoàng Thiên.
Nhìn thấy Hoàng Minh Triết như thế, Hoàng Thiên cũng không gạt đi sự đề phòng, căn bản anh cũng không tin Hoàng Minh Triết khi nói những này.
“Quay về Hà Nội đi, về sau ngoan ngoãn mà làm người”.
Hoàng Thiên cũng không đỡ Hoàng Minh Triết dậy, chỉ là bình tĩnh nói như vậy.
“Anh, trước khi chuẩn bị đi, em muốn mời anh một bữa cơm, hai anh em chúng ta bình tĩnh, tâm sự, được không?”
Hoàng Minh Triết quỳ đến thẳng tắp. Dùng âm thanh cầu xin khẩn thiết nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cảm thấy hơi mất kiên nhẫn, anh nào có nhàn rỗi ăn cơm với Hoàng Minh Triết?
“Ăn cơm thì miễn đi, cậu đi đi, về sau đừng đến chỗ này của tôi”
Hoàng Thiên phất phất tay, chuẩn bị quay vào.
Hoàng Minh Triết nhìn vậy thì gấp gáp, lần này nếu không thể hẹn Hoàng Thiên ra ngoài, kế hoạch tiếp theo sao có thể thực hiện được?
Bọn người Staro và Từ Diễm Lan chẳng phải sẽ càng thêm cười nhạo cậu ta là đồ vô dụng hay sao.
“Anh trai, như vậy là anh vẫn không tha thứ cho em sao? Nếu như anh không đồng ý với em, em sẽ quỳ chết ở cổng nhà anh! Ô ô ô..."
Hoàng Minh Triết che mặt mà khóc, khóc đến vô cùng đau lòng.
Mắt thấy Hoàng Minh Triết càng khóc càng to, Hoàng Thiên lại càng thêm yên lặng.
Sợ Lâm Ngọc An nghe được sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, Hoàng Thiên đành phải đi ra, đóng kỹ cửa lại.
“Rốt cuộc cậu muốn náo loạn đến khi nào nữa đây?”
Hoàng Thiên mắt lạnh nhìn Hoàng Minh Triết.
“Anh, nếu như anh không đồng ý yêu cầu nhỏ này của em, chính là vẫn còn hận em! Như vậy, dù em có trở về Hà Nội thì trong lòng vẫn cảm thấy không yên ổn”
Hoàng Minh Triết ôm lấy đùi Hoàng Thiên, vừa khóc vừa gào nói.
Lúc này, rất nhiều người sống ở gần đây đều nhìn về phía họ, không biết bên này đã xảy ra chuyện gì.
Hoàng Thiên cũng cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi. Rơi vào đường cùng, cũng chỉ đành nói: “Được rồi, vậy cậu đi theo tôi”
Nói xong, Hoàng Thiên ngồi lên xe của anh.
Hoàng Minh Triết vô cùng vui mừng, không có phí công cậu ta phải khóc. Rốt cuộc cũng có thể lôi kéo Hoàng Thiên ra ngoài.
Sau khi Hoàng Thiên lên xe, Hoàng Minh Triết khống chế tâm trạng đang vô cùng hưng phấn, vẫn bày ra một dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt.
Hoàng Thiên cũng lười để ý đến Hoàng Minh Triết, lái xe ra khỏi khu biệt thự, dừng lại ở một nhà hàng ở gần đó.
“Anh, nơi này có phải hơi keo kiệt một chút hay không? Dù sao cũng là em mời anh ăn cơm, làm sao cũng phải chọn một nơi có thể ăn được.”
Hoàng Minh Triết nhìn khách sạn trước mặt một chút, nhiều lần hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên trợn nhìn Hoàng Minh Triết một chút, nói: “Cậu rất có tiền sao? Khách sạn này
làm sao mà keo kiệt?”
Một câu này quả thật đâm vào tim Hoàng Minh Triết.
Hiện tại quả thật cậu ta không có tiền. Trước đó cậu ta tiêu pha rất hoang phí, mắt thấy cả nhà họ Hoàng sẽ thuộc về mình, nhưng trên thực tế quyền lợi của nhà họ Hoàng, đều đã mất đi trong tay cậu ta.
“Vâng vâng vâng, vậy chúng ta ăn ở đây thôi.”
Hoàng Minh Triết đi theo Hoàng Thiên, đi vào bên trong khách sạn.
Thời điểm đi vào bên trong, cậu ta thừa dịp Hoàng Thiên không chú ý, tranh thủ thời gian quay đầu nhìn xung quanh một lần.
Cậu ta đang tìm Staro, thế nhưng lại không thấy cái bóng của Staro đâu cả.
Sau khi hai người đi vào khách sạn, Hoàng Thiên chọn một phòng riêng. Mang theo Hoàng Minh Triết tiến vào.
Dù sao Hoàng Thiên cũng muốn khuyên bảo Hoàng Minh Triết một phen, nói những lời này, vẫn là phải tìm một phòng riêng thì tiện hơn.
Nhưng mà Hoàng Minh Triết lại có tật giật mình, điều cậu ta để ý chính là liệu Staro có biết cậu ta đi vào phòng riêng này hay không.
Sau khi tiến vào phòng riêng, Hoàng Minh Triết để Hoàng Thiên gọi món ăn, nói ra một tràng đồ ăn.
Hoàng Thiên làm như không nghe thấy, sau khi gọi đồ ăn, Hoàng Minh Triết đổ một chén rượu cho Hoàng Thiên.
“Anh, chén rượu này em kính anh! Chúng ta vẫn là lần đầu tiên ngồi cùng một chỗ ăn cơm uống rượu đấy, haiz, cái này đều là do trước kia em quá không hiểu chuyện, vẫn luôn khiến anh tức giận!”
Hoàng Minh Triết than thở nói, sau đó uống hết ly rượu trong một hơi.
Hoàng Thiên cũng không nói cái gì, rượu trong chén cũng uống một hơi cạn sạch.
“Lần này sau khi em trở về Hà Nội, nhất định sẽ cải tà quy chính, đuổi Từ Diễm Dung đi, sau đó thuê một phòng ở trước”
Hoàng Minh Triết còn nói thêm.
“Không cần, sau đó tôi sẽ kêu quản gia Trần sắp xếp nhà ở cho cậu, về phần người phụ nữ Từ Diễm Dung kia, nếu cậu vẫn muốn cùng cô ta chơi bời lêu lổng. Tôi mà biết, hậu quả như thế nào thì cậu tự nghĩ đi.”
Hoàng Thiên cảnh cáo Hoàng Minh Triết.
“Vâng vâng vâng, em chắc chắn sẽ không dám nữa đâu”
Hoàng Minh Triết liên tục gật đầu đồng ý.
“Hoàng Minh Triết, hy vọng những lời câu nói hôm nay, đều là thật. Nếu như cậu còn không biết hối cải. Thì cậu sẽ thật sự không còn cơ hội nào nữa đâu”
Hoàng Thiên rất nghiêm túc nhìn qua Hoàng Minh Triết nói.
Dù sao cũng là em trai cùng cha khác mẹ, Hoàng Thiên cũng không còn người thân nào khác trên đời này nữa rồi.
Nhưng nếu có một tia hy vọng, Hoàng Thiên vẫn là hy vọng Hoàng Minh Triết có thể sửa đổi ăn năn hối lỗi, đây là điều anh hi vọng nhìn thấy.
Chỉ có một người thân. Lại còn là em trai cùng cha khác mẹ, chỉ cần cậu ta chịu hối cải, Hoàng Thiên cũng nguyện ý giúp đỡ một chút, để cả đời này của cậu ta đều trôi qua thoải mái dễ chịu.
Nhưng, Hoàng Minh Triết lại một chữ cũng đều nghe không vào. Càng không hiểu được sự sắp xếp chu đáo của Hoàng Thiên.
Không đợi Hoàng Minh Triết nói cái gì, lúc này cửa phòng riêng được mở ra.
“Thưa hai vị, có một vị khách nước ngoài muốn gặp hai người, có thể để anh ấy đi vào không a?"
Cô nhân viên phục vụ nữ rất lễ phép hỏi Hoàng Thiên và Hoàng Minh Triết.
Hoàng Thiên nghe xong, cảm thấy rất bất ngờ, có một người nước ngoài muốn vào phòng gặp bọn họ?
Nhưng Hoàng Minh Triết lại cực kỳ hưng phấn, cậu ta biết, lần này nhất định là Staro đến!
Xem ra Staro vẫn rất giữ lời, không gây ra động tĩnh gì mà đã tìm đến nơi này!
“Được, để anh ta vào đi”
Hoàng Minh Triết khó nén vẻ đắc ý, trực tiếp làm chủ, để người bên ngoài tiến vào.
“Vâng thưa anh.”
Cô nhân viên phục vụ lui ra ngoài, mời người bên ngoài tiến vào.
Rất nhanh, Staro đi đến.
Người đàn ông này thân cao một mét chín, mặc âu phục giày da, rất có uy phong cũng rất có khí thế.
Sau khi đi vào, Staro nhìn lướt qua Hoàng Minh Triết, cũng không để ý đến cậu ta.
Sau khi nhìn thấy Hoàng Thiên, đôi mắt xanh của Staro liếc ngang liếc dọc vài lần, lóe lên tia sáng hung ác.