Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Doãn Hạo dường như không biết sống chết là gì, lúc này lại còn dám nói những lời đe dọa như vậy. 

Đường Vạn Hải dù gì cũng là người có tuổi, ông ta ngay lập tức nhận ra lời nói của Đường Doãn Hạo là sắp đưa hai chú cháu vào chỗ chết rồi. 

"Câm miệng! Thằng khốn nạn, mày còn dám nói chuyện như thế với ngài Thiên 

à?" 

Đường Vạn Hải nhìn chằm chằm Đường Doãn Hạo và mắng mỏ dữ dội. 

"Chú à. 

Đường Doãn Hạo có lời mà nói không ra được, thật ra hắn ta là muốn đe dọa Hoàng Thiên một chút, để Hoàng Thiên sợ mà không dám đụng đến bọn họ, cho nên mới nói ra những lời cay độc như vậy. 

Nhưng hắn ta vẫn là còn quá trẻ, những lời uy hiếp như vậy, Hoàng Thiên càng không thể bỏ qua cho hắn ta được. 

"Mày đừng nói gì nữa!" 

Đường Vạn Hải hét lên. 

Đường Doãn Hạo không còn dám nói gì nữa, hắn ta biết chú của hắn ta thì sẽ không sai vào đâu được. 

"Ngài Thiên, cũng may là chưa có hậu quả nghiêm trọng nào xảy ra. Chuyện này hay là cứ như vậy mà quên đi. Lúc trước anh cũng đã đánh chúng tôi một trận 

khách sạn rồi, lần này Tần Thiên Hổ cũng chưa có tông trúng anh. Chúng ta cứ như vậy mà làm hòa đi......." 

Đường Vạn Hải táo tợn nói với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên thật sự càng nghe càng tức giận, Đường Vạn Hải cái tên mặt dày không biết xấu hổ này, còn muốn giảng hòa với anh sao? 

"Chân của tôi bị va đập thành ra như thế này. Tôi Hoàng Thiên trước giờ chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi lớn đến như vậy." 

Hoàng Thiên lúc này nhấc ống quần lên, lộ ra một đội bắp chân. 

Quả nhiên bắp chân đã sưng tấy lên, bị tông vừa bầm tím vừa sưng tấy, Hoàng Thiên quả thật chưa từng ăn qua loại thiệt thòi nào lớn như vậy. 

Đường Vạn Hải sợ tới mức căng cả lưỡi, ông ta biết lần này mọi chuyện coi như là xong rồi, Hoàng Thiên đã chịu tổn thất như vậy, anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy. 

Lã Việt ở một bên đã sớm tức giận muốn bùng nổ rồi. 

Anh ta qua trung thành với Hoàng Thiên, thấy Hoàng Thiên bị tông thành ra như vậy, anh ta thật không thể nào nhịn được nữa. 

"Ngài Thiên, anh ra lệnh đi, phải xử lý hai tên cặn bã này như thế nào đây?" 

Lã Việt chỉ vào Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo, yêu cầu Hoàng Thiên ra chỉ thị. 

Lúc này, Lã Việt đã tràn đầy phẫn nộ. 

Chân của Hoàng Thiên bị tông thành ra như vậy, trong lòng anh ta đã phẫn nộ đến cùng cực, đối với hai chú cháu nhà họ Đường này đã không thể nhẫn nhịn được nữa. 

Hoàng Thiên nhìn Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo, hai tên cặn bã súc sinh này Hoàng Thiên tuyệt đối sẽ không mềm lòng. 

Vốn dĩ anh ta chỉ muốn dạy cho bọn chúng một bài học và đuổi cổ bọn họ ra khỏi thành phố Bắc Ninh này. Nhưng hiện tại xem ra hai tên bỉ ổi này thật quá tàn độc, đối với loại người âm hiểm như vậy thì tuyệt đối không được phép mềm lòng. 

"Đánh gãy chân bọn chúng đi." 

Hoàng Thiên do dự một chút, sau đó liền ra lệnh cho Lã Việt. 

"Vâng." 

Lã Việt chính là đang chờ đợi câu nói này của Hoàng Thiên, cho dù là Hoàng Thiên có ra lệnh cho anh giết chết hai tên này thì Lã Việt cũng sẽ làm theo mà không một chút do dự. 

Với một cái vẫy tay, hai tên thuộc hạ của Lã Việt đã đi tới, mỗi người trong tay cầm một thanh sắt dài. 

Nhìn thấy cảnh này, Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo sắc mặt đều tái nhợt đi, run rẩy bẩy đứng tại đó, khắp người đều toát ra mồ hôi lạnh. 

Bọn họ biết rằng Hoàng Thiên không phải là đang hù dọa bọn họ, mà là đang thật sự muốn xuống tay với bọn họ. 

Nhạc My đó cũng vô cùng sợ hãi, cô ta sợ tới mức hai chân mềm nhũn cả ra, chỉ biết ngây người đứng đó nhìn Hoàng Thiên, cô ta biết Hoàng Thiên thật sự là tức giận rồi. 

"Ngài Thiên, ngài đừng làm như vậy mà, tôi nghe theo lời ngài là được rồi không phải sao? Bây giờ chúng tôi lập tức cút khỏi thành phố Bắc Ninh này, tuyệt đối sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa." 

Đường Vạn Hải cuộn tròn người run rẩy bẩy mà cầu xin Hoàng Thiên tha mạng cho. 

Đường Doãn Hạo cũng không dám kiêu ngạo nữa, lúc này hắn ta còn lo lắng hơn cả chú của mình nữa, tay chân run rẩy nói với Hoàng Thiên: “Ngài Thiên, tôi cũng vậy, lập tức trở về Thanh Hóa liền và sẽ không bao giờ dám quay lại thành phố Bắc Ninh này nữa, cầu xin ngài tha cho tôi đi." 

"Hừ, đã quá muộn rồi, nếu tụi bây còn dám la hét thì đánh gãy cả hai tay tụi bấy luôn." 

Hoàng Thiên hừ lạnh. 

Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo còn muốn tiếp tục cầu xin tha mạng nữa, nhưng lúc này, hai tên thuộc hạ của của Lã Việt đã giơ gậy sắt lên và hướng bọn họ mà đập xuống. 

Tiếng rắc rắc phát ra, kèm theo đó là tiếng la hét của Đường Vạn Hải và Đường Doãn Hạo. Xương chân của hai chú cháu này ngay lập tức đều bị đập cho vỡ nát ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK