“Chị dâu, xin chị hãy tha thứ cho tôi, tôi không nên đánh chị, càng không nên ép con gái chị làm bạn gái của tôi”
Tân Cương quỳ trên mặt đất xin tha, đây đều là những điều kiện lúc nãy Hoàng Thiên đưa ra.
Vợ của Kiều Quốc Cường bị dọa sợ, Tần Lão Hổ là người hung ác nhất thị trấn này, thế lực lớn như thế vậy mà lại quỳ trước mặt bà.
Tân Cương cũng không định để vợ Kiều Quốc Cường tha thứ cho anh ta, anh ta chỉ muốn làm theo yêu cầu của Hoàng Thiên, làm một lần, có thể thoát khỏi đây là được.
Cho nên Tân Cương không đợi vợ Kiều Quốc Cường bày tỏ thái độ thì đã bắt đầu tự cho mình bạt tai, vừa tát vừa mắng mình là một tên cầm thú.
Đủ hai trăm cái bạt tai. Tân Cương sắp đánh ngất chính mình, cắn răng kiên trì đến cuối cùng.
“Cậu Thiên, tiếp theo tôi phải làm gì? Tôi quên rồi..."
Tân Cương cẩn thận hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn thấy Tân Cương vô cùng thê thảm, nhưng lại không mềm lòng, đối với loại cặn bã này phải thật tàn nhẫn, cho tên cặn bã này một bài học cả đời này cũng khó quên.
Nếu không thì sẽ không đạt được hiệu quả giáo dục.
“Đưa cho anh ta giấy bút, để anh ta viết thư cam đoan, cam đoan sau này sẽ không bao giờ quấy rầy Ngọc nữa”
Lúc này Hoàng Thiên nói với vợ Kiều Quốc Cường.
“A, được, cậu Thiên”
Vợ Kiều Quốc Cường liên tục gật đầu rồi chạy ra siêu thị lấy giấy bút.
Rất nhanh giấy bút được đưa đến, Tân Cương căng da đầu viết thư cam đoan, cam đoạn sau này sẽ không quấy rối Kiều Ngọc nữa, nếu không sẽ bị sét đánh.
“Cậu Thiên, như vậy được chưa ạ?
Tân Cương sắp khóc rồi, quỳ ở đó hỏi Hoàng Thiên.
“Vẫn còn một điều kiện nữa, đánh gãy một cái chân chó của mày thì thả mày đi”
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
“Đừng mà cậu Thiên, tôi đã biết sai rồi, cầu xin anh tha cho tôi đi...”
Tần Cương đã khóc lên, Tần Lão Hổ hống hách bá đạo mà lại ở ngay trước mặt mọi người khóc rồi, là một tin tức cực kì lớn đấy.
Hoàng Thiên thấy vậy thật không nói nên lời. Không ngờ Tân Cương này lại khóc? Đúng thật là không nghĩ tới.
Mặc dù thấy Tân Cương bây giờ khá đáng thương, nhưng Hoàng Thiên kinh nghiệm dày dặn nên biết được tên này khóc rất giả, là nước mắt cá sấu.
Loại người này không thể để cho lời ngon tiếng ngọt của anh ta lừa, phải tàn nhẫn chỉnh đốn lại mới được.
Cho nên Hoàng Thiên không hề mềm lòng chút nào, lúc này nói với vợ Kiều Quốc Cường: “Đi tìm dụng cụ hay vũ khí gì đó, có thể đánh gãy chân chó của nó là được”.
“A? Cậu Thiên, thật sự có thể làm như vậy sao?”
Dù sao vợ Kiều Quốc Cường nhát gan. Lúc này bà kinh hãi nhìn Hoàng Thiên, vẫn còn rất sợ.
Nếu như đánh gãy chân Tân Cương, vậy chẳng phải đã gây thù lớn sao, gia đình bà còn có thể ở thị trấn này hay không?
Thực ra đây là điểm khác biệt giữa lối suy nghĩ của nam và nữ.
Hoàng Thiên đã nhận ra từ sớm. Chuyện hôm nay sẽ không giải quyết dễ dàng vậy được.
Tân Cương chắc chắn sẽ điên cuồng trả thù, cho dù không đánh gãy chân tên này, anh ta cũng sẽ quay lại trả thù cả nhà Kiều Quốc Cường.
Thay vì như thế, chi bằng làm xong trong một bước, vừa nãy nói sao bây giờ làm vậy đi.
“Mau đi tìm đi, đừng phí thời gian nữa”
Hoàng Thiên nói với vợ Kiều Quốc Cường.
“A, được thổi cậu Thiên”
Vợ Kiều Quốc Cường nhanh chóng đồng ý, sau đó quay lại siêu thị tạm dụng cụ.
Người đàn bà này rất nhanh đã tìm được một cây gậy sắt trước đây Kiều Quốc Cường dùng để tự vệ, mở siêu thị loại người nào cũng gặp được, không thể không đề phòng.
Hoàng Thiên nhận lấy, ước chừng cây gậy sắt trong tay, cảm thấy khá ổn.
Anh cầm lấy cây gậy sắt, đến trước mặt Tân Cương.
Tân Cương nhìn thấy tư thế này, suýt nữa bị dọa đến ngất đi.
Thực ra Tân Cương cung coi như là một người tàn ác, nếu như là mọi khi thì sẽ không thể bị dọa đến như thế.
Nhưng mà hôm nay không giống nữa, anh ta đã bị hành hạ thành thế này, không chịu đòn được nữa.
“Cậu Thiên à, đừng như vậy, anh đừng như vậy mà, tôi có thể cho rất nhiều tiền, anh tha mạng....”
Tân Cương quỳ trên đất khóc nói.
Hàn Dũng kia và mười mấy tên đàn em của Tân Cương thấy vậy đều không nói nên lời.
Đây là đại ca của bọn họ đó, vẫn luôn là tấm gương của bọn họ, mọi khi đối với bọn
họ vừa dữ vừa ác, làm cho bọn họ rất sợ hãi.
Nhưng đâu nghĩ tới, hôm nay ở trước mặt của một người ngoài lại không cần mặt mũi như thế, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Đi theo một đại ca như vậy, bọn họ đều cảm thấy xấu hổ.
“Đừng lề mề nữa, mau duỗi chân ra, còn muốn đánh gãy chân nào thì anh tự chọn đi”
Hoàng Thiên nói với Tân Cương.
Tần Cương biết là không thể tránh được nữa, thái độ của Hoàng Thiên rất kiên quyết, muốn đánh gãy một chân của anh ta.
Không còn cách nào, Tân Cương đành phải duỗi chân trái ra, chờ Hoàng Thiên đánh.
Hoàng Thiên không khách sáo chút nào, vung cây gậy sắt đánh vào cẳng chân của Tần Cường.
Với sức lực của Hoàng Thiên, cộng thêm sức mạnh của cây gậy sắt, chân của Tần Cương làm sao có thể giữ được nữa? Cẳng chân răng rắc một tiếng, gãy rồi.
"Á a!"
Tân Cương đau đến rống lên thảm thiết, ôm lấy cái chân gãy lăn trên mặt đất.
Keng một tiếng, Hoàng Thiên ném cây gậy sắt xuống đất.
“Con người tôi nói là làm, mày có thể cút đi rồi”
Hoàng Thiên lạnh giọng nói với Tân Cương.
Đàn em của Tân Cương mới dám đến nâng đỡ Tân Cương đứng dậy.
Lúc những người này chuẩn bị rời đi, Hoàng Thiên lại nói thêm: "Họ Tân kia, nếu mày dám trả thù gia đình Kiều Quốc Cường, tạo sẽ giết mày"