Hoàng Thiên gọi điện thoại cho Tiêu Văn Hạ, để anh ta chuẩn bị chỗ ở cho Lâm
Hán.
Đồng thời, Hoàng Thiên chuyển cho Tiêu Văn Hạ một khoản tiền, để Tiêu Văn Hạ mua cho Lâm Hán một căn nhà, sau đó thuê thêm hai bảo mẫu để chăm sóc cho
Lâm Hán.
Đối với ân nhân cứu mạng này, Hoàng Thiên bỏ tiền chuẩn bị mọi thứ cho ông ấy
dưỡng lão, để ông lão này sống một cuộc sống dễ chịu đến hết quãng đời còn lại.
Còn về phần con trai của Lâm Hán là Lâm Ngư Hải, Hoàng Thiên cũng không
muốn làm khó thằng nhóc này, cứ để cậu ta sống đi.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, Hoàng Thiên nhìn Fini ở bên cạnh, sắc mặt
>
của Fini rất không tốt, Hoàng Thiên nói: "Đi thôi, tôi dẫn cô đến một chỗ”
“Cậu Thiên, anh muốn dẫn tôi đi đâu?"
Fini tò mò hỏi Hoàng Thiên.
“Đi đến chỗ một người bạn của tôi, hỏi cô ấy xem có biện pháp nào kéo dài tính mạng của chúng ta hay không, nếu như không có thì chúng ta chắc chắn sẽ phải chết”
Lúc Hoàng Thiên nói những lời này, vẻ mặt rất nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại
không hề nhẹ nhõm chút nào.
Fini khá bình tĩnh, không hề sợ hãi, cô ta khẽ gật đầu, cùng Hoàng Thiên đi đến
chỗ Phan Thanh Linh.
Bây giờ đang là nửa đêm, Hoàng Thiên đã gọi điện báo trước cho Phan Thanh
Linh, cho nên khi anh vừa đến tiệm thuốc Đông Y thì đã thấy Phan Thanh Linh đứng
đợi sẵn ở trước cửa.
Về phần em gái Chu Linh của anh, hiện tại con bé không còn theo học ở tiệm
thuốc Đông Y nữa, gần đây con bé đang tìm một công việc.
Bây giờ toàn bộ tiệm thuốc Đông Y chỉ còn lại có mình Phan Thanh Linh, dạo này
31
Hoàng Thiên bộn bề công việc, cho nên chưa kịp hỏi về chuyện trụ sở dược phẩm
của nhà họ Phan chuyển đến thành phố Bắc Ninh.
Đợi trụ sở Dược phẩm của Phan Thị chuyển đến thành phố Bắc Ninh xong, anh
sẽ để Phan Thanh Linh đảm nhiệm chức giám đốc dược phẩm chuyên điều chế thuốc.
“Anh Thiên, có chuyện gì mà vội vậy?”
Phan Thanh Linh rất là thông minh, cô ấy đã đoán được là đã có chuyện gì lớn xảy ra, nếu không, Hoàng Thiên sẽ không đến tìm cô lúc nửa đêm.
“Đi vào rồi nói”
Hoàng Thiên nói, sau đó dẫn Fini đi vào.
Phan Thanh Linh nhìn Fini sau lưng Hoàng Thiên, cô cảm thấy rất hó hiểu, nghĩ thầm anh Thiên từ trước đến nay đều rất hoàng hoàng, tại sao nửa đêm còn dẫn theo một cô gái ngoại quốc rất xinh đẹp?
Nhưng Phan Thanh Linh cũng không dám hỏi nhiều, cùng Hoàng Thiên đi vào
nhà.
“Anh Thiên, anh, sắc mặt của anh có vẻ như không được tốt lắm”
Phan Thanh Linh kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch nổi đầy gân xanh của Hoàng Thiên.
“Đúng vậy, em gái Thanh Linh, có khả năng anh sắp chết”
Lúc Hoàng Thiên nói những lời này, tâm trạng anh rất là phiền muộn, còn thở dài một tiếng.
Phan Thanh Linh nghe vậy thì lập tức mở to hai mắt nhìn, lòng của cô lộp bộp một tiếng.
Cô ấy có tình cảm rất sâu sắc với Hoàng Thiên, thậm chí còn mang theo cả tình yêu.
Nghe thấy Hoàng Thiên nói như thế, trái tim cô muốn tan nát.
“Anh Thiện, anh đừng nói lung tung, có em ở đây, em sẽ không để cho anh phải chết, nhanh lên, để em xem xem anh có chuyện gì”.
Phan Thanh Linh kéo Hoàng Thiên ngồi xuống, sau đó bắt mạch xem bệnh cho Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói ngay triệu chứng của mình, anh muốn xem Phan Thanh Linh có nhìn ra được không.
Sau khi Phan Thanh Linh bắt mạch cho Hoàng Thiên xong, vẻ mặt cô vô cùng lo
lắng, lông mày nhíu chặt lại.
“Anh Thiên, anh giống như là trúng kịch độc vậy!”
Phan Thanh Linh kinh ngạc nhìn Hoàng Thiên, lo lắng nói.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, hỏi Phan Thanh Linh: “Em gái Thanh Linh, em cảm thấy trong người anh trúng độc gì?”
Phan Thanh Linh khẽ thở dài một tiếng, nói với Hoàng Thiên: “Em chưa bao giờ từng thấy loại độc này, đây cũng là lần đầu tiên em gặp triệu chứng giống như anh, hơn nữa loại độc mà anh trúng cũng rất kỳ lạ, không giống như bệnh thật”