Bản thân anh với cô ấy cũng đâu quen thuộc gì, vậy tại sao không phải là người ngoài?
Thấy vẻ mặt Hoàng Thiên tràn ngập sự khó hiểu, Trịnh Mỹ Hồng nói: “Chủ
nhân nhà họ Hoàng không cần phải hoài nghi lo ngại. Tôi và cậu quả thực không phải là người ngoài. Hơn nữa, còn có một tin tức rất quan trọng đối với cậu, tôi muốn một mình nói riêng cho cậu biết”
Nói xong câu này, sắc mặt Trịnh Mỹ Hồng cũng rất nghiêm túc, còn khẽ thở dài một hơi. Hoàng Thiên quan sát cô ta, phát hiện ra cô ta không có vẻ gì là đang giả vờ, điều này càng làm cho Hoàng Thiên bối rối hơn nữa.
Xem ra, chỉ có một mình nói chuyện Trịnh Mỹ Hồng, mới có thể giải quyết những mối nghi ngờ này.
“Uống Ngân Long, khi trở về nói với cha cậu, đừng chỉ vì sau mấy ngày sống thoải mái mà đã quên đi gốc gác! Nếu như không có tôi, nhà họ Uông của cậu có thể có ngày hôm nay sao?”
Sắc mặt Trịnh Mỹ Hồng sa sầm, răn dạy quở trách Uống Ngân Long.
Sắc mặt Uông Ngân Long xanh mét, một câu cũng không dám nói thêm nữa, nhưng ai cũng có thể nhìn ra được, anh ta rất bất mãn với Trịnh Mỹ Hồng.
Trịnh Mỹ Hồng vốn định chuẩn bị mời Hoàng Thiên lên lầu hai để hai người trò chuyện riêng, nhưng vào lúc này, bên ngoài đã hỗn loạn vô cùng.
Hơn chục chiếc ô tô đậu trước cửa nhà hàng, sau đó khoảng năm mươi đến sáu mươi người từ trên xe bước xuống.
Hoàng Thiên nhìn về phía cửa nhà hàng, thì thấy Tiêu Văn Hạ đã mang theo rất nhiều người nhanh chóng xông vào bên trong.
Hoàng Thiên không định bảo bọn Tiêu Văn Hạ đến, đối phó với loại người như Uông Ngân Long này, Hoàng Thiên cảm thấy không cần phải huy động nhiều người.
Nhưng Tiêu Văn Hạ lại không yên tâm, anh ta biết rõ nhà họ Uông thành phố Hải Dương không dễ chọc vào, Uông Ngân Long còn nham hiểm hơn cả Uông Hạc, thế nên không dám để một mình Hoàng Thiên đến đối mặt với nguy hiểm.
Nhưng bọn họ vẫn không đến nhanh bằng Hoàng Thiên, chuyện bên Hoàng Thiên đã giải quyết xong rồi, bọn họ mới tới.
“Cậu Thiên không sao chứ?”
Sau khi Tiêu Văn Hạ đưa người đến, hỏi Hoàng Thiên.
“Không sao, không phải là không cho anh đến sao?”
Hoàng Thiên hỏi Tiêu Văn Hạ.
“Tôi không yên tâm nên đến xem. Cậu Thiên, tên này chính là Uông Ngân Long à?”.
Tiêu Văn Hạ chỉ Uông Ngân Long, bởi vì anh ta phát hiện Uông Ngân Long ăn mặc có khí phái nhất, nhìn một cái là nhận ra Uông Ngân Long.
“Đúng vậy, chính là tên này”
Hoàng Thiên nói.
“Địt mẹ nó!”
Tiêu Văn Hạ không quan tâm nhiều như thế, bước đến túm lấy cổ áo Uống Ngân Long.
Uông Ngân Long tức đến vẹo cả mũi, Hoàng Thiên xử lý anh ta cũng thôi đi, Trịnh Mỹ Hồng còn đến đạp anh ta, bây giờ cả đàn em của Hoàng Thiên cũng đến đánh anh ta, hôm nay là cái ngày khỉ gió gì thé?
“Anh làm gì thế? Bỏ tay ra, tôi là Uông Ngân Long thành phố Hải Dương đấy!”
Uông Ngân Long trợn tròn mắt, kêu gào với Tiêu Văn Hạ, muốn Tiêu Văn Hạ dừng lại.
Đám đàn em của anh ta cũng đứng vây quanh, chuẩn bị ra tay.
“Uống Ngân Long, nếu cậu còn dám ra tay, tôi sẽ khiến cậu không thể chịu nổi!”.
Trịnh Mỹ Hồng trừng Uông Ngân Long, cảnh cáo anh ta không được ra tay.
Uông Ngân Long không nhịn được nữa, anh ta tức giận mắng Trịnh Mỹ Hồng: “Đệch ông nội cô ấy! Đàn bà con gái các cô còn thật sự cho rằng mình quan trọng lắm à! Giúp người khác bắt nạt tôi, cô cứ chờ đấy cho tôi!”.
Câu nhục mạ này khiến mặt Trịnh Mỹ Hồng vừa xanh vừa trắng.
Cô ta tức không ít, nhà họ Uông nợ ân tình nhà cô ta, dù Uông Hạc có nhìn thấy cô ta cũng phải khách khí một chút.
Không ngờ hôm nay, con trai của Uông Hạc lại dám mắng cô ta,
sao cô ta có thể chịu được.
“Được, Trịnh Mỹ Hồng tôi chẳng có gì để nói với loại vong ân bội nghĩa như cậu!”