"Nói nhảm, nếu có thể thì còn kêu cô ta ra ngoài sao? Trị liệu độc trùng, cậu cho rằng là chuyện giỡn à?"
Người đàn bà hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Thiên, sau đó nói với Ngưu Thiên Tứ: "Đưa cô ta ra ngoài đi!"
“Vâng ạ thưa cô ba”
Ngưu Thiên Tử cười, sau đó nói với Fini: “Đi thôi cô Fini, chúng ta ra ngoài tránh mặt một lát, cô ba phải giải độc vụ cho ngài Chu rồi.”
Fini nhìn Hoàng Thiên một cái, thấy Hoàng Thiên không nói gì nữa, nên cô theo Ngưu Thiên Tứ ra khỏi nhà.
Trong nhà chỉ còn lại Hoàng Thiên và người đàn bà này, chỉ nghe thấy bà ấy nói: “Chàng trai trẻ, đưa lưng cho tôi xem. Tôi phải làm phép rồi”
Hoàng Thiên thật sự vô cùng bất lực, lúc này cũng coi như là bệnh nguy cấp mới lo tìm thầy thuốc, không chút hiểu biết gì về người đàn bà gọi là cô ba này, có quỷ mới biết bà ấy chữa được hay không.
Nhưng mà cũng không còn cách nào nữa, chỉ có thể làm tới đâu hay tới đó, thử một lần.
Hoàng Thiên kéo áo lên, lộ ra lưng của mình.
Người đàn bà đứng sau lưng Hoàng Thiên, bắt đầu lấy đồ từ một cái túi rách.
Hoàng Thiên vẫn đang đề nhà, nếu người ta đột nhiên lấy ra một con dao rồi châm mình thì làm sao? Vì vậy mà Hoàng Thiên dùng một chiếc gương trong nhà, lén theo dõi hành động của người đàn bà này.
Người đàn bà cũng không chú ý nhiều, bà ấy để Hoàng Thiên cong người lại, sau đó lấy vài cây châm bạc từ trong túi ra.
“Bà muốn châm cứu cho tôi à?”
Hoàng Thiên hơi luống cuống. Anh cảm thấy người đàn bà này sẽ lấy kim đầm anh.
“Không phải châm cứu, cậu tưởng tôi là trung y sao? Cô ba tôi nói cho cậu nghe, tôi là pháp sư chữa bệnh, hiểu không?”
Người đàn bà không vui mà hét to với Hoàng Thiên.
Thấy người đàn bà này tính cách khá nóng nảy, Hoàng Thiên cũng cứng họng, tốt nhất là đừng nói gì nữa, tránh bị bà ấy dạy bảo.
Người đàn bà cầm một cây kim châm bạc, sau đó đâm mạnh vào lưng của Hoàng Thiên.
"A...
Hoàng Thiên chợt cảm thấy đau. Anh hít vào một hơi lạnh.
“Hừ, chút đau đớn này thôi đã không chịu nổi nữa rồi? Còn hơn một trăm cây kim châm nữa đó, cậu chịu nổi không?”
Người đàn bà hừ lạnh nói.
Hoàng Thiên thầm chửi rửa trong lòng, miệng lưỡi người đàn bà này thật cay độc, lời nói cũng vô cùng không lọt tai.
Chốc nữa nếu bà ta có chữa khỏi cho mình thì chỉ đưa bà ta hai trăm ngàn thôi, một đồng cũng không thể nhiều hơn nữa.
Cây kim thứ hai của người đàn bà đã đâm xuống, Hoàng Thiên lại đau đớn không thôi.
Cách châm của bà ta không hề giống với cách châm cứu của trung y, châm cứu không đau, châm vào đúng vị trí, cũng không chảy máu.
Nhưng mà cây kim châm này của bà ta, châm vào vô cùng đau, cây kim bằng bạc dài như thế, lại loạn xạ mà châm mạnh xuống, châm đến chảy máu luôn rồi.
Tất nhiên rồi. Máu của Hoàng Thiên chảy ra, đều là màu xanh lá.
Nhìn thấy máu màu xanh lá chảy ra của Hoàng Thiên, người đàn bà rất kinh hãi, đôi môi mỏng mím lại.
Hoàng Thiên trong gương đột nhiên nhìn thấy cảnh này.
Anh không khỏi khó hiểu, người đàn bà này, hình như không biết máu của mình đã chuyển sang màu xanh lá, nếu không bà ta cũng không kinh ngạc và sợ hãi như thế.
Không biết mà đã tùy tiện dùng kim châm? Bây giờ Hoàng Thiên thực sự nghi ngờ liệu người đàn bà này có phải giả danh pháp sư chữa bệnh hay không.
“Đừng động đậy, cây kim châm thứ ba đây”