Hoàng Thiên cúp điện thoại.
Sau khi giải thích một tiếng với Lâm Ngọc An xong, Hoàng Thiên liền một
mình rời khỏi nhà.
Tự lái chiếc xe của mình, Hoàng Thiên không gọi theo bất kỳ ai, anh một thân
một mình đi đến khách sạn Bốn Bể Thanh Bình.
Đây được gọi là người tài cao thì tất nhiên lá gan cũng lớn. Hoàng Thiên căn bản là không để nhà họ Đường ở Thanh Hóa vào mắt, huống chi ở đây là thành phố Bắc Ninh.
Sau khi đến khách sạn, trước cửa lớn khách sạn đã có người đứng đó tiếp đón, là một thanh niên trẻ trông cũng rất có tinh thần.
"Anh là Hoàng Thiên, người đứng đầu nhà họ Hoàng phải không ạ?"
Người đó vô cùng năng nổ, mỉm cười chào hỏi Hoàng Thiên một cách nhiệt tình.
"Đúng vậy."
"Cậu chủ Thiên, tôi là cấp dưới của ông Hải Vạn Hải. Tôi đến đây để tiếp đón cậu chủ Thiên, mời anh đi theo tôi vào trong."
Người đó nhiệt tình cười nói với Hoàng Thiên, rồi tiến lên một bước dẫn Hoàng Thiên đi vào trong.
Hoàng Thiên không nói gì, đi theo sau lưng người đó lên lầu, rất nhanh đã lên đến tầng hai của khách sạn.
Một vài tên vệ sĩ mặc áo vest đứng ngay trước cửa của một cửa phòng riêng lớn sang trọng, trông vô cùng uy phong.
Hoàng Thiên liếc nhìn một cái liền nhận ra ngay những tên vệ sĩ này vô cùng quen thuộc, họ đều là những người mà anh đã gặp qua ở công trường xây dựng trụ sở dược phẩm trước đó, họ đều là những tên đàn em của Đường Doãn Hạo.
"Cậu chủ Thiên đừng hiểu lầm. Bọn họ đều là những đàn em của cậu chủ Hạo, hôm nay cậu chủ Hạo cũng đến đây để tạ lỗi với anh."
Tên nhóc đó rất biết cách nói chuyện, lúc này cậu ta mới cười giải thích với
Hoàng Thiên.
"Ha ha, những chuyện này không cần phải giải thích với tôi, các cậu mang theo bao nhiêu người đến đối với tôi đều không quan trọng."
Hoàng Thiên nói rất bá đạo, sau đó anh đẩy cửa phòng bao ra, nhanh chóng bước vào.
Thấy vậy, tên nhóc đi theo sau lưng đó không khỏi nghiến răng nghiến lợi chửi thầm trong lòng.
Mẹ kiếp. Họ Hoàng này cũng thật là ngạo mạn, chẳng để ai vào mắt!
Thằng nhóc đó nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, sau đó cũng đi theo vào, thuận tay đóng cửa phòng bao lại.
Hoàng Thiên nhìn xung quanh, một bàn rượu lớn. Hàng chục người đã ngồi xung quanh chiếc bàn.
Có nam có nữ, ngồi ở giữa là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, người đàn ông trung niên này rất biết cách chăm sóc bản thân, lưng to, tướng mạo rất có uy nghiêm.
Bên cạnh người đàn ông trung niên này, người đang ngồi đó chính là Đường
Doãn Hạo và Nhạc Mi.
Hai người này trông vô cùng thảm hại, mặt mũi bầm dập sưng húp cả lên, vẻ mặt vô cùng thê thảm.
Đường Doãn Hạo và Nhạc Mi ngồi ở bên kia, trạng thái tinh thần của hai người đều cực kỳ không tốt, cả mặt đều mang vẻ bực bội.
Đến khi nhìn thấy Hoàng Thiên đi vào, hai người liền trừng mắt một cách hung tợn nhìn Hoàng Thiên, cứ như là nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung vậy.
Bọn họ cư xử như thế, sớm đã nằm trong dự đoán của Hoàng Thiên
Chẳng qua Hoàng Thiên cũng không có tâm tình nào mà để ý bọn họ, sao khi đi vào chỉ liếc qua bọn họ một cái, rồi không nhìn lại nữa.
"Ôi, cậu chủ Thiên! Qua đây, qua đây, mau ngồi xuống đi”
Đường Vạn Hải vội vàng đứng dậy. Vô cùng ân cần, người này vẫn là rất có năng lực giao tiếp, nhiệt tình một cách kỳ quái.
Tựa như nhìn thấy người quen cũ vậy, nụ cười thân thiết kia quả thực làm cho
da đầu Hoàng Thiên đều tê rần.
Hoàng Thiên thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình sôi sục của người đàn ông trung niên này, lập tức nói: “Ông chính là Đường Vạn Hải?”
“Đúng vậy đúng vậy, chính là họ Đường tôi đây. Cậu chủ Thiên, anh ngồi xuống bên cạnh tôi đi, chúng ta cùng nhau tâm sự”
Đường Vạn Hải cả mặt tràn đầy nụ cười nhiệt tình, gọi Hoàng Thiên lại ngồi bên cạnh ông ta.
Nếu như đã thế rồi, Hoàng Thiên cũng không khách khí nữa, đi qua ngồi ở
chỗ bên cạnh Đường Vạn Hải.
t
Nhìn thấy một bàn đầy người, hình như là bối phận và thân phận của Đường Vạn Hải là cao nhất, người này mời anh ngồi bên cạnh ông ta, cũng tính là một
loại lễ độ.
Đường Vạn Hải nhìn thấy Hoàng Thiên ngồi xuống. Ông ta cũng ngồi xuống, cầm lên một ly rượu vang, đưa cho Hoàng Thiên một ly đầy.