Người đàn ông mặc vest chính là thân tín của Phó Đoan, tự nhiên là hiểu rõ ý của Phó Đoan, lúc này anh ta gậy đầu đi ra ngoài gọi người.
Hoàng Thiên cũng biết ý định của Phó Đoan, đơn giản là muốn gọi thêm thuộc hạ đến đây hỗ trợ.
Nhưng mà Hoàng Thiên cũng không có ngăn cản, anh đã dám một mình tới KTV thì không sợ Phó Đoan gọi thuộc hạ tới bao vây.
“Phó Đoan, tôi có chuyện muốn ông nói rõ ràng ra, nếu không kết quả của ông sẽ rất thảm”
Hoàng Thiên bình tĩnh nói với Phó Đoan.
Mặc dù giọng điệu của Hoàng Thiên rất khách khí ngưng Phó Đoan lại rất khẩn trương, trong lòng hắn có quỷ, tự nhiên biết là mình đã làm cái gì.
Trộm cây giống của Hoàng Thiên, còn bán giá cao cho một người ngoại quốc tên Alex John, chuyện này mà bị Hoàng Thiên biết thì hậu quả sẽ rất là nghiêm trọng.
“Được được được, mời gia chủ Thiên nói rõ, cậu muốn tôi nói rõ ràng điều gì?” Phó Đoan không dám thở mạnh trước mặt Hoàng Thiên, rất cẩn thận hỏi.
Hắn không có nào cả, đến cả Long Côn còn phải nghe theo lời Hoàng Thiên, mà thân phận của hắn tuổi gì có thể so được với Long Côn? Chỉ cần Long Côn nói một câu thôi là cũng có thể tiêu diệt được hắn rồi.
“Ông trộm một gốc cây giống của tôi, bây giờ cây giống kia ở đâu?” Hoàng Thiên không vòng vo tam quốc, trực tiếp hổ thẳng Phó Đoan.
Đầu Phó Đoan ong một tiếng, sợ điều gì sẽ gặp chuyện đó, hắn không ngờ Hoàng Thiên vừa mở miệng đã trực tiếp hỏi luôn chuyện này.
Xem ra Hoàng Thiên đã biết tất cả mọi chuyện? Chuyện này sao có thể? Hắn nhìn thoáng qua Phi Ba, trong nháy mắt hắn lập tức hiểu ra, nhất định là Phi Ba bán ông ta, nếu không, cho dù Hoàng Thiên có là thần tiên thì cũng không thể biết nhanh như vậy được.
Hắn hung trừng mắt nhìn Phi Ba, trên mặt lộ ra vẻ độc ác. “Phó Đoan, tôi, tôi.” Phi Ba bị dọa tái mặt, suýt nữa thì đứng không vững.
Nhưng mà Phó Đoan cũng không thể nói cái gì, không thể trực tiếp chất vấn Phi Ba được, như vậy thì không phải chưa đánh đã khai sao?
Cho nên hắn chỉ có thể giả vờ hồ đồ, cười một tiếng với Hoàng Thiên: “Gia chủ Thiên, tôi không rõ cậu có ý gì cả, cây giống gì cơ, nếu gia chủ Thiên thiếu cây giống, ngày mai tôi sẽ phải người mang đến cho cậu, cậu muốn bao nhiêu cũng được”
Thấy con hàng này vẫn còn đang giả vờ ngu ngốc, Hoàng Thiên cũng hơi thiếu kiên nhẫn.
Cũng có thể nói, trong mắt Hoàng Thiên, con hàng này không đáng nhắc tới, Hoàng Thiên không muốn nói nhảm nhiều với ông ta.
Mục đích của chuyến đi này chính là để tìm lại cây giống, tuyệt đối không thể để cây giống tơi vào trong tay tên nước ngoài.
“Ông còn định giả ngu với tôi nữa à?” Hoàng Thiên từ từ đứng dậy, châm một điếu thuốc.
Nhìn thấy Hoàng Thiên sắp tức giận, trong lòng Phó Đoan rất luống cuống, ông ta vừa nghĩ đến một trăm bảy mươi lăm triệu VNĐ Alex John thì lập tức quyết tâm liều mạng, sống chết không chịu thừa nhận.
“Gia chủ Thiên, cậu đừng khinh người quá đáng, tôi giả ngu cái gì? Cậu muốn cây giống thì ngày mai tôi bảo người chở hai xe tải cây giống đến cho cậu là được rồi, tại sao cậu cứ vu oan cho tôi lấy cây giống của cậu? Phó Đoan tôi là người có tiền có tài, việc gì phải làm cái chuyện ăn cắp ăn trộm đó?
Phó Đoan còn bày ra bộ dạng rất chính khí, cái độ dày da mặt của hắn còn dày hơn cả tường.
Hoàng Thiên không có nhiều kiên nhẫn như vậy, thấy con hàng này vẫn không chịu thừa nhận, lúc này anh nói: “Được, nếu ông đã ngứa da như vậy thì đừng trách tôi không khách khí”
“Cậu muốn làm gì? Gia chủ Thiên, tuy rằng tôi tôn kính cậu, nhưng cậu đừng có tưởng tôi là quả hồng mềm mà bóp! Cậu đừng quên chỗ này là địa bàn của tôi, tốt nhất là cậu đừng làm chuyện gì dại dột, nếu không lát nữa không may làm cậu thị thương thì chúng ta sẽ rất khó nói chuyện!”
Phó Đoạn trợn mắt nhìn Hoàng Thiên, chuẩn bị xé rách mặt mũi.
Chỗ này là địa bàn của hắn, hắn không đến mức sợ một tên Hoàng Thiên chỉ có một mình.
Hắn chỉ sợ Hoàng Thiên có sắp xếp người ở bên ngoài, như vậy thì coi như xong.
Phi Ba thấy mọi chuyện đã đi đến tình trạng này, biết là chuyện này sẽ không thể kết thúc trong yên lành, anh ta bị dọa đến tái mặt.
Hai bên đều không thể trêu vào, anh ta chỉ có thể thấp thỏm đứng ở giữa.
“Còn cả cậu nữa Phi Ba! Mẹ nó, cậu đã nói bậy bạ gì với gia chủ Thiên vậy? Vì sao gia chủ Thiên lại đến tìm vu oan tôi?”
Phó Đoan tức giận mắng Phi Ba, vẫn còn muốn diễn kịch trước mặt Hoàng Thiên.
“Thôi đi tên trọc lóc, ông không cần diễn kịch trước mặt tôi nữa đâu, nếu tối nay ông giao cây giống ra, tôi có thể mở lưới không xử lý cô, còn nếu ông không giao ra thì tự gánh lấy hậu quả
Hoàng Thiên nói với Phó Đoan, tính cách của anh bây giờ đã khác rất nhiều so với trước kia, lòng dạ đã thoáng đạt hơn rất nhiều, nói tóm lại đã đã biết khoan dung độ lượng hơn trước.
Thế nhưng mà bây giờ Thốc gia đã bị lợi ích làm mụ đầu, làm sao hắn có thể chịu từ bỏ một trăm bảy mươi lăm triệu VNĐ kia được chứ?
Hơn nữa, hắn cũng không tin là Hoàng Thiên sẽ tha cho hắn.
Phó Đoạn cảm thấy chuyện tối nay chỉ có thể cứng đối cứng, xử lý Hoàng Thiên trước rồi nói tiếp.