Cũng may mà Hoàng Thiên không để Trịnh Mỹ Hồng trở lại khách sạn
mà cô đã mở, nếu không Trịnh Mỹ Hồng chắc chắn sẽ bị sát hại.
"Trịnh Mỹ Hồng, tôi chỉ cho cô một con đường để đi, đó là cô tự mình đến tìm tôi! Hừ hừ. Nếu cô không dám đến một mình, mà còn mang theo Hoàng Thiên đi, tôi cho phép hai người cùng nhau đi tìm cái chết."
Uông Hạc u ám khẽ nói.
Trịnh Mỹ Hồng nghe vậy, vẫn không khỏi kích động.
Như thế này dù sao cũng tốt hơn rất nhiều so với việc không biết ba cô ở đầu, chí ít vẫn còn có cơ hội cứu ba.
"Được, ông nói gặp mặt ở đâu đi! Bây giờ tôi sẽ qua đó!".
Trịnh Mỹ Hồng lớn tiếng nói.
"Thể cô có dẫn Hoàng Thiên đi cùng không? Hoàng Thiên có đồng ý cùng cô đến không? Ha ha, dáng dấp cô cũng không tồi, vóc dáng cũng là hạng nhất, Hoàng Thiên hẳn là bằng lòng bán mạng vì cô."
Uông Hạc cười không đàng hoàng, giọng điệu rất dung tục.
Trịnh Mỹ Hồng tức giận đến mức lông mày dựng đứng lên, cô thề chỉ cần nhìn thấy Uông Hạc, cô nhất định phải giết chết tên cặn bã này.
"Cái này ông không cần để ý, ông cứ nói địa điểm chúng ta gặp nhau là được rồi."
Trịnh Mỹ Hồng đè nén cơ nóng giận, lần nữa hỏi Uông Hạc là gặp nhau ở đâu.
"Ha ha ha! Cô nói với Hoàng Thiên, để Lã Việt và đám tay sai đó cút về thành phố Bắc Ninh cho tôi! Tôi chỉ cho phép cô và Hoàng Thiên tới đây thôi, những người khác tới đây cho dù nhiều hơn một người, tôi cũng sẽ chém nát Trịnh Chính Trung thành nhiều mảnh! Uông Hạc tôi từ xưa tới nay nói một là một, hai là hai. Nếu cô không tin, cứ chờ đến nhận xác ba cô đi!"
Uông Hạc hung ác kêu lên, cuối cùng nội địa chỉ cho Trịnh Mỹ Hồng.
Địa chỉ khá hẻo lánh, nhưng cách đây không xa. Cũng chỉ có mười mấy
dặm.
"Tên cặn bã kia đã nói cái gì?"
Vẻ mặt Hoàng Thiên nghiêm nghị hỏi Trịnh Mỹ Hồng.
Trịnh Mỹ Hồng kiềm chế cảm xúc của mình, nói với Hoàng Thiên: "Tên họ Uông đó nói chỉ cho anh và em tới đó, nếu nhiều hơn 1 người, ông ta sẽ giết ba em"
Hoàng Thiên nghe vậy không khỏi tức giận.
Thầm nghĩ xem ra Uông Hạc đã sớm phải người theo dõi rồi, tên họ Uông đều biết rất rõ nhất cử nhất động của bên mình!
Nhiều người đến gặp. Uông Hạc sẽ bỏ chạy, đi tìm một nơi khác để trú ẫn.
Suy nghĩ một chút, Hoàng Thiên quyết định vẫn phải làm theo những lời Uông Hạc nói.
Chỉ có thể là anh và Trịnh Mỹ Hồng. Hai người phải đi đến chỗ hẹn.
"Được, anh đi cùng em."
Hoàng Thiên gật đầu nói với Trịnh Mỹ Hồng.
Trịnh Mỹ Hồng nghe vậy, không khỏi càng thêm cảm kích Hoàng Thiên.
Đây quả thực là tiến vào Long Đàm Hổ Huyệt, Hoàng Thiên cũng quá đủ hiểu ý này.
"Cậu chủ Thiên, thật sự là không được, để tôi mang theo người đi cùng các cậu núp ở trong tối."
Lã Việt nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lắc đầu nói với Lã Việt: "Không được, chúng ta nói chuyện bản lĩnh này. Chỉ sợ là bị ánh mắt ngầm của Uông Hạc thấy được. Anh ở trong bóng tối, đương nhiên là không thể thoát khỏi tầm mắt của Uông Hạc."
"Tên họ Uông này lợi hại như thế sao?"
Lã Việt có chút không phục.
"Rất lợi hại, chúng ta từ Bắc Ninh lên đường, ông ta cũng đã biết rồi."
Hoàng Thiên nói.
Lã Việt vẫn tin vào lời của Hoàng Thiên. Ông ta biết rằng tài phán đoán của Hoàng Thiên chắc chắn là đúng.
"Cậu chủ Thiên, thế chúng ta phải làm sao?"
Lã Việt hỏi.
"Anh dẫn người về thành phố Bắc Ninh đi, tôi sẽ cùng cô Mỹ Hồng đây đi gặp Uông Hạc."
Hoàng Thiên nói với Lã Việt.
"Sao có thể như thế được? Cậu chủ Thiên, quá nguy hiểm!"
Lã Việt vội la lên.
“Không được cũng phải được, nếu không làm như vậy, Uông Hạc thật sự có thể làm ra chuyện giết người cướp của.” Hoàng Thiên nghiêm túc nói.
Lã Việt nghe xong, biết rằng chỉ có thể làm như vậy, Hoàng Thiên một khi đã nói ra những lời này, tuyệt đối sẽ không thay đổi.
"Được rồi cậu chủ Thiên, tôi về trước, nếu cần tôi đến, anh hãy gọi điện báo cho tôi."