Hoàng Thiên đi theo phía sau, trong lòng anh rất không chắc chắn.
Nếu không tìm thấy Phan Thanh Linh, vậy thì coi như bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển.
Mỗi một giây bị trì hoãn, đối với Hoàng Thiên mà nói, càng thêm dày vò hơn. một phần.
Nghĩ đến Phan Thanh Linh ở bên cạnh tên sư phụ của Đường Quốc Long sẽ nguy hiểm tới cỡ nào? Lão quái vật già kia sống một thân một mình, tính cách và tính khí của ông ta hắn là khả kỳ quặc, nếu Phan Thanh Linh vô tình chọc giận ông ta, chẳng phải là bị hại sao?
Hoàng Thiên càng nghĩ càng lo lắng, lúc này thúc giục Đường Quốc Long. Để ông ta tìm kiếm nhanh hơn một chút.
Đường Quốc Long đã tận tâm tận lực, ông ta không dám không làm hết sức mình vì sợ rằng Hoàng Thiên sẽ giết ông ta.
Cuối cùng, sau khi Đường Quốc Long tiến về phía trước vài trăm mét, hét to lên một tiếng: "Cậu Thiên, tôi đã tìm thấy sư phụ của tôi rồi!"
Hoàng Thiên nghe vậy, trong lòng cũng kích động một hồi. "Ở đâu?" Hoàng Thiên hỏi Đường Quốc Long. "Ở phía trước đó, cậu nhìn thấy cái bóng đen kia, là sư phụ của tôi" Đường Quốc Long chỉ vào người mặc đồ đen ở trước mặt nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên vừa định nhìn một cái, quả nhiên bên cạnh một mảng có có một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng.
Vóc dáng người này gầy còm, quay lưng về phía họ. Không thể nhìn ra được tuổi tác bao nhiêu, ngoại hình trông như thế nào.
Từ dáng người có thể thấy người đàn ông mặc đồ đen này cũng chỉ khoảng bốn mươi, năm tuổi.
Thế nhưng Đường Quốc Long rõ ràng nói sư phụ của ông ta đã hơn một trăm tuổi rồi, cũng không phù hợp với dáng người mặc đồ đen đó.
"Ông có chắc đây là sư phụ của ông không? Sao dáng vẻ trông mới bốn mươi, năm mươi tuổi vậy?"
Hoàng Thiên thấp giọng hỏi Đường Quốc Long.
"Cậu Thiên, thật sự là sư phụ của tôi. Trông ông ấy còn trẻ bởi vì giữ được sức khỏe tốt"
Đường Quốc Long giới thiệu cho Hoàng Thiên. Hoàng Thiên quá lười để ý đến những chuyện này, bây giờ anh chỉ quan tâm
Phan Thanh Linh có phải ở đây hay không.
Thế là Hoàng Thiên không nói thêm gì nữa. Bước nhanh qua đó. Đám người Vũ Thanh cũng đi theo cùng, dẫn theo Đường Quốc Long.
Điều kỳ lạ là người mặc đồ đen đó cứ đứng quay lưng về phía đám người Hoàng Thiên, cách bọn họ rất gần. Chỉ cần tại không điếc thì sẽ có thể nghe thấy được có rất nhiều người đi tới, nhưng người mặc đồ đen lại cứ đứng bất động ở đó. Thậm chí còn không quay đầu nhìn lại.
Hoàng Thiên thực sự khó hiểu, nghĩ thầm chẳng lẽ đây là hình nộm sao?
Lúc này Hoàng Thiên cũng không quan tâm nhiều như thế, chỉ vài bước nữa là tới phía sau người mặc áo đen.
Thấy người mặc áo đen vẫn chưa quay đầu lại, Hoàng Thiên cũng rất tức giận, nghĩ thầm cái thứ giả bộ nguy hiểm, đang cố tình và làm cao nhận sao?
"Này, quay đầu lại!" Hoàng Thiên VỖ vào vai người mặc áo đen, nói lớn.
Người mặc đồ đen cuối cùng cũng chậm rãi xoay người lại, lúc ánh mắt ông ta nhìn Hoàng Thiên trong chớp mắt, Hoàng Thiên kinh ngạc một phen.
Chỉ thấy hai mắt của người đàn ông mặc đồ đen trũng sâu, nếu không nhìn kỹ còn tưởng hai mắt chỉ là hai lỗ trống.
Da mặt khô như vỏ cây. Các nếp nhăn mới cũ gần như đóng váng. "Anh bạn trẻ, sao cậu lại dám xông vào chỗ của tôi? Còn thô lỗ vỗ vào vai tôi?"
Giọng nói của người áo đen vô cùng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên hỏi.
"Ông là sư phụ của Đường Quốc Long?" Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi. "Đúng, tôi là sư phụ của Đường Quốc Long, được gọi là Đồng Lão Tà". Đồng Lão Tà nói với giọng thâm trầm, còn cười tà ác với Hoàng Thiên.
Nụ cười này quả kinh người, tên Đồng Lão Tà này còn không có răng, hơn nữa nụ cười rất kinh hãi khiến ai nhìn thấy cũng rợn tóc gáy.
"Đồng Lão Tà? Hừ, tôi không quan tâm ông tên gì, giao Phan Thanh Linh ra đây ngay"
Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, không muốn nói những lời vô nghĩa với Đồng Lão Tà.
Đồng Lão Tà lại cười u ám một hồi, nói với Hoàng Thiên: "Cậu thanh niên, đừng quá kiêu ngạo. Cậu có bản lĩnh gì mà dám đòi người với tôi?"
"Cô gái mà cậu gọi là Phan Thanh Linh đúng là đang ở trong tay tôi, nhưng tôi vẫn không thể giao cô ấy cho cậu được."
"Trừ khi cậu có thể thuyết phục được cô ấy, bảo cô ấy giúp tôi luyện chế thuốc tu tiên, cho dù luyện không ra cũng phải luyện cho được loại thuốc để làm cho tôi trẻ hóa, kéo dài tuổi thọ. Nếu không, cô ấy đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây"
Đồng Lão Tà nói đến đây, trong mắt lóe lên tia hung ác. Bộ dạng trông như muốn ăn thịt người.
Trong lòng Hoàng Thiên thật sự là tức điên lên, lão già này quá kiêu ngạo.
Chẳng lẽ biết chút dị thuật mà có thể làm xằng làm bậy như vậy sao? Tưởng không ai có thể đối phó được với ông ta chăng?