Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Thiên vốn đã rất nóng nảy, anh cảm thấy khách sạn này hơi quá đáng, quản lý khách sạn thật sự đã gọi nữ khách đến văn phòng? Có quyền gì mà lại làm như vậy? 

"Thưa ngài, xin hãy đi với tôi". 

Cô phục vụ gọi Hoàng Thiên, bước vào thang máy và lên tầng cao nhất. 

Cô dẫn đường dẫn Hoàng Thiên đến trước phòng quản lý. 

"Mời vào." 

Sau khi nhân viên phục vụ gõ cửa, mời Hoàng Thiên vào. 

Hoàng Thiên cũng say thật rồi. Không biết chuyện gì xảy ra, anh mở cửa bước vào. 

Nhưng vừa bước vào, Hoàng Thiên lập tức cảm thấy một luồng hơi thở nguy hiểm. 

Bầu không khí có chút phiền muộn, trong phòng làm việc có hai người đàn ông đang ngồi. Một trong số họ đang ngồi ở bàn làm việc của anh ta, có lẽ khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ vest chỉnh tề và thắt cà vạt. 

Đối diện với người đàn ông mặc vest là một thanh niên khoảng 20. Người đàn ông này ăn mặc hàng hiệu, chiếc đồng hồ trên tay trị giá hơn một triệu. 

Biểu cảm trên khuôn mặt của người đàn ông bình thường giống như một nụ cười, với đội chân bắt chéo nhau, lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên đi vào. 

Phía sau người đàn ông bình thường này, có hai thanh niên cường tráng đang đứng, cả hai đều đeo kính râm, rất có uy lực. 

Nhưng điều khiến Hoàng Thiên ngạc nhiên nhất là. Với một vài vết bầm tím trên mặt, Fini ngã xuống đất, nhìn anh đau đớn. 

"Fini, chuyện gì vậy?" 

Hoàng Thiên ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại dâng trào lửa giận. 

Nhìn vào tình huống này, chắc chắn Fini đã bị đánh, và anh không biết tại sao. 

"Em bị bọn họ đánh..." 

Fini rất tức giận và chỉ tay vào hai vệ sĩ phía sau người đàn ông bình thường. 

Hoàng Thiên không khỏi tức giận, anh bước tới đỡ Fini dậy. 

"Tại sao lại đánh người?" 

Hoàng Thiên vẻ mặt lạnh lùng. Lướt nhìn qua bốn người trong văn phòng. 

Cho dù Hoàng Thiên lúc này bị trúng độc, nhưng khí thế lúc này vẫn là rất mạnh. 

Người mặc vest có chút bối rối, bởi vì anh ta cũng đã đọc được vô số người. Chỉ cần nhìn thoáng qua là ai cũng có thể biết được đại khái, lúc này mới phát hiện người thanh niên trước mặt có vẻ phi thường, không giống người thường. 

Tuy nhiên, người thanh niên bình thường đỏ lại không phải như vậy, chàng trai nhìn Hoàng Thiên cười kiêu ngạo nói: "Tôi đây còn cần lý do để đánh người sao? Cậu nhóc, cậu với cô gái ngoại quốc này có quan hệ gì? Cô ấy là bạn gái của cậu sao?" 

Nhìn vẻ mặt của người đàn ông thản nhiên như vậy, Hoàng Thiên thực sự không nói nên lời. 

Không biết cậu ẩm nhà nào, mà lại ngạo nghễ to lớn nói chuyện như vậy. 

"Tôi cùng cô ấy có quan hệ gì, cậu không đáng biết. Nói đi, tại sao muốn đánh cô ấy?" 

Hoàng Thiên tiến lên hai bước, nhìn thẳng vào người đàn ông thản nhiên. 

"Hehe, tối qua tôi ở khách sạn này, sáng nay dậy nhìn thấy cô gái ngoại quốc này, muốn kết bạn với cô ấy nhưng cô ấy lại không muốn. Cậu nghĩ cô ta có đáng bị đánh một trận không?" 

"Cậu nhóc, nếu cô ấy là bạn gái của cậu, cậu đưa giá đi. Cậu chủ này sẽ không từ chối mặt mũi. Chỉ cần cậu để bạn gái đi theo tôi một tuần là được." 

"Nếu không biết điều, thể thì xin lỗi, tôi đây đánh luôn cả cậu." 

Người đàn ông thản nhiên cười nói với Hoàng Thiên, thái độ vô cùng kiêu ngạo. 

Hoàng Thiên thực sự không nói nên lời khi lắng nghe. Anh không muốn làm quen với loại chuyện này, bởi vì với tư cách của mình, anh thực sự không muốn giao dịch với những người ở trình độ này. 

Nhưng đôi khi chính mình cũng không giúp được gì, tiểu cặn bã trước mặt cũng đủ chết rồi, thật xin lỗi nếu Hoàng Thiên không dạy nó. 

Nhìn người đàn ông mặc vest đang ngồi, Hoàng Thiên nói: "Anh là quản lý của khách sạn này?" 

"Vâng, họ của tôi là Mã." 

Quản lý Mã vẫn không dám khinh thường Hoàng Thiên, bởi vì nhãn quan của anh ta rất 

chính xác, cảm thấy Hoàng Thiên không phải người thường. 

"Bạn của tôi đang ở trong khách sạn của anh, anh không thể đảm bảo an toàn cá nhân cho cô ấy? Anh còn bỏ văn phòng để cho đứa trẻ này làm điều ác, tự tung tự tác?" 

Hoàng Thiên chỉ vào quản lý Mã hỏi. 

"Ngài đừng nói bậy, ngài có biết cậu chủ này là ai không?" 

Quản lý Mã sắc mặt trầm xuống, không còn khách sáo với Hoàng Thiên như trước. 

"Đừng nói nhảm nữa, gọi ông chủ của cậu qua." 

Hoàng Thiên không muốn nói chuyện vô nghĩa với quản lý Mã nữa. Anh ấy muốn xem chủ nhân của khách sạn này là ai, làm việc như thế, anh ta thật sự không muốn ở lại Bắc Ninh? 

"Hahaha, nó thực sự rất buồn cười. Tôi đã nói rằng nhóc, con đi ra từ đâu vậy? Nhìn có vẻ khá trẻ trâu đây phải không?" 

Người đàn ông thản nhiên cười lớn nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt vui đùa, vô cùng kiêu ngạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK