Trong nháy mắt, chỉ ba chữ ngắn gọn mạnh mẽ đó đã làm cho lòng Uông Hạc trở nên lạnh lẽo.
Ông ta không ngờ rằng Hoàng Thiên sẽ dứt khoát như thế, thẳng thắn muốn mang ông ta.
Phù phù.
Uông Hạc bị dọa đến chân mềm nhũn, ngã trên mặt đất.
Đường nhìn ông ta bình thường rất ra vẻ ở thành phố Hải Dương, nhưng ông ta cũng rất sợ chết. Đặc biệt là bây giờ ông ta có quyền có thể, ông ta không muốn đánh mất mạng già của mình.
"Hiểu rõ."
Thanh Lang gật đầu với Hoàng Thiên, sau đó vung tay với hai người đội viên cấp dưới.
Lập tức, hai đội viên bên cạnh anh ta đến đây, kéo Uông Hạc qua một bên.
"Quỳ xuống!"
Một đội viên quát Uông Hạc.
Chân Uông Hạc đều mềm nhũn, bị dọa đến hoang mang lo sợ.
Quỳ xuống, đây là muốn xử bắn sai?
"Đừng, mấy người không thể như thế này được. Cho dù muốn giết tôi thì cũng phải trải qua thẩm phán định tội mới được!"
Uông Hạc lo lắng đến mức kêu to.
"Ông kêu to cái gì?"
Một tên đội viên khác đá hai cái lên người Uông Hạc: "Quỳ xuống, không thì bây giờ sẽ tiễn ông lên đường ngay!"
Đối mặt với họng súng, Uông Hạc muốn tè trong quần, ông ta vội vàng nghe lời quỳ trên mặt đất.
Uông Ngân Long thấy thế thì bị dọa đến mức thân thể nghiêng một cái, từ trên xe lăn ngã xuống.
Chỉ là bị gãy mất một chân, thật sự không cần ngồi xe lăn. Uông Ngân Long này cũng làm quá rồi.
"Cũng kéo anh ta tới đây đi"
Hoàng Thiên nói với Thanh Lang.
"Vâng!"
Thanh Lang tự mình đi qua, kéo Uông Ngân Long lôi đi qua.
Uông Ngân Long như con chó chết, bị kéo đến bên cạnh Uông
Hạc.
"Tôi không quỳ được, một chân bị gãy..."
Uông Ngân Long giống như kẻ ngốc, ngửa mặt lên giải thích với Thanh Lang.
"Đừng nói nhảm!"
Thanh Lang quát.
Uông Ngân Long bị dọa đến rụt cổ, lập tức không dám lên tiếng nữa.
"Ngài Thiên, có cần xử lý thằng nhóc này luôn không?"
Thanh Lang hỏi Hoàng Thiên.
"Ừm"
Hoàng Thiên khẽ gật đầu.
"Được rồi ngài Thiên"
Thanh Lang đồng ý, sau đó hạ lệnh: "Chuẩn bị!"
Sau khi tạm giam Uông Hạc, hai tên đội viên kia lập tức nạp đạn lên nòng, chuẩn bị đưa Uông Hạc đi gặp diêm vương.
Ai cũng không nghĩ sẽ xảy ra thay đổi như thế, Uông Hạc và Uông Ngân Long cùng với hơn ba mươi tên đàn em đều ngây dại, bị dọa đến mặt sám như tro!
Hoàng Thiên nhìn hơn ba mươi người này, tục ngữ nói nhiều người làm sai thì không ai trách được. Dù cho tức giận thì cũng không thể xử lý hết ba mươi người này được?
Đã không thể làm như thế, chẳng bằng khiến cho tất cả những người này đều cút xéo đi.