“Vậy sư phụ ông thì sao? Ông ta cũng vì muốn tu tiên cho nên cũng muốn Phan Thanh Linh giúp ông ta luyện chế tiên đan?”
Hoàng Thiên lại hỏi Đường Quốc Long.
Đường Quốc Long gật đầu, nói: “Sư phụ tôi đã hơn một trăm tuổi rồi, không còn sống được mấy năm nữa, ông ấy không muốn chết, chỉ muốn tu tiên phi thăng thiên giới, trường sinh bất tử, vì vậy khi ông ấy biết được tôi bắt được Phan Thanh Linh về thì vô cùng hưng phấn, cho nên đã mang Phan Thanh Linh đi.”
“Chát!”
TP
.
Hoàng Thiên đi đến hung hăng tát cho Đường Quốc Long một cái tát.
Đường Quốc Long bị đánh đau đến mức suýt ngất, lúc đầu sống mũi của ông ta bị đánh gãy, bây giờ còn bị tát một phát, có thể tưởng tượng được ông ta đau đớn như thế nào.
Nhưng ông ta không dám nổi giận với Hoàng Thiên, Đường Quốc Long chỉ có thể kiềm nén lửa giận, tức giận đến dạ dày cũng đau.
“Cậu Thiên, tại sao cậu lại đánh tôi?”
“Đánh ông, tôi còn đang muốn giết ông đáy!” Hoàng Thiên tức giận nói.
“Tôi biết việc này là tôi không đúng, tôi nhất định sẽ khiến sự phụ thả Phan Thanh Linh đi, cậu xem như vậy có được hay không?”.
Đường Quốc Long chán nản đến muốn khóc, ông ta sợ Hoàng Thiên đánh ông ta, chỉ có thể làm như vậy để xoa dịu cảm xúc của Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên biết, cho dù có đánh chết Đường Quốc Long cũng không làm nên chuyện gì, vẫn là nhanh chóng đến gặp sư phụ của Đường Quốc Long mới được.
“Đừng nói nhảm, mau đi tìm sư phụ của ông đi.”
Hoàng Thiên vẫy vẫy tay với Đường Quốc Long, ra hiệu cho ông ta đi tiếp về phía trước.
+
“Chính là nó”
Đường Quốc Long giống như là một con gà trống bị đánh bại, chỉ vào một ngôi nhà gỗ nhỏ đối diện dòng suối, nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nhìn theo phương hướng mà Đường Quốc Long chỉ, lúc này mới nhìn thấy ở phía đối diện có một ngôi nhà gõ nhỏ ở giữ bụi cây, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phát hiện.
Lúc này Hoàng Thiên không nói lời nào, cất bước đi đến gần dòng suối nhỏ.”.
“Ông đi trước dẫn đường” Lúc này Vũ Thanh tóm lấy Đường Quốc Long, để cho ông ta đi trước.
Đường Quốc Long bị Vũ Thanh tóm chặt đẩy về phía dòng suối, bước lên cây cầu gỗ nhân tạo đi qua phía đối diện dòng suối.
Vừa đi, Đường Quốc Long vừa ngoái đầu lại, thấy đám người Hoàng Thiên cũng đã đi theo, trong lòng ông ta gần như quen thuộc.
Sắp phải gặp sư phụ của ông ta rồi, trong lòng ông ta rất khẩn trương, nếu dẫn theo nhiều người như vậy đến gặp sư phụ ông ta, sư phụ ông ta sẽ tức giận.
Nhưng không có cách nào khác, nếu ông ta không dẫn đường, Hoàng Thiên sẽ giết ông ta.
Đường Quốc Long ủ rũ cúi đầu, nhanh chóng đi đến bờ kia của dòng
suối, ông ta đứng ở bờ bên kia đợi đám người Hoàng Thiên.
“Đừng có nói lung tung”.
Hoàng Thiên đi đến gần Đường Quốc Long, cảnh cáo Đường Quốc Long một câu.
“Vần vâng vâng, tôi sẽ không nói lung tung” Đường Quốc Long liên tục gật đầu.
Một đoàn người tiến thẳng đến căn nhà gỗ nhỏ, chẳng mấy chốc đã bao vây quanh nhà gỗ nhỏ.
Hoàng Thiên đi thẳng đến trước cửa ngôi nhà gỗ nhỏ nhìn kỹ, tổng công ngôi nhà gỗ nhỏ này có hai gian, cũng có cửa sổ, nhưng mà chúng không có kính.
“Rầm!”
Hoàng Thiên không hề do dự một cước đá văng cửa ra. Ngay sau đó, Hoàng Thiên vọt vào trong ngôi nhà gỗ nhỏ.
Đám người Vũ Thanh cũng vọt vào, nhưng sau khi vào thì bọn họ phát hiện, trong nhà gỗ không có người.
Hoàng Thiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Quốc Long, lạnh lùng nói: “Lão già, quả nhiên là ông đang trêu đùa chúng tôi.”
“Phịch”
Đường Quốc Long bị dọa đến hai chân mềm nhũn, “phịch” một tiến quỳ gối xuống trước mặt Hoàng Thiên.
“Cậu Thiên, đánh chết tôi, tôi cũng dám trêu đùa cậu, sư phụ của tôi thật sự ở đây, Phan Thanh Linh cũng bị ông ấy giam giữ ở đây, nhưng hiện tại tôi không biết bọn họ đang ở chỗ nào?”.
Đường Quốc Long lo lắng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên lười không muốn nghe Đường Quốc Long giải thích, anh nhìn căn nhà gỗ này, bên trong quả thực không có chỗ giấu người, thế là anh dẫn theo cả đám người đi ra.
“Ông ta còn có thể đi đâu nữa?”
Sau khi ra bên ngoài xong, Hoàng Thiên nghiêm nghị hỏi Đường Quốc Long.
Đường Quốc Long vội vàng trả lời: “Còn có thể đi hái thuốc, trong khu rừng này có rất nhiều dược liệu quý báu mà những nơi khác không có.”
“Khu rừng này lớn như vậy, phải đi đâu tìm con quái vật già kia?” Hoàng Thiên tức giận chấn Đường Quốc Long.
“Cậu Thiên đừng tức giận, tôi biết nơi ông ấy thường đi hái thuốc ở đâu, mọi người đi theo tôi.”
Đường Quốc Long nói, sau đó đi ở phía trước dẫn đường.
Hoàng Thiên không nói gì, anh đã quyết định, nếu như lão già này không tìm được, vậy thì anh sẽ xử lý cái lão già Đường Quốc Long này trước, sau đó tự dẫn người đi tìm.
Đường Quốc Long là một con cáo già, ông ta cũng đoán được, nếu như ông ta mà không tìm được sự phụ ông ta và Phan Thanh Linh, Hoàng Thiên chắc chắn sẽ kết liễu tính mạng ông ta.
Cho nên Đường Quốc Long không dám chủ qua, nhanh chóng đi sâu vào trong khu rừng.