Hoàng Thiên nghe xong liền cười lên một tiếng, nói: “Đương nhiên là có rồi. Nhưng mà phòng thí nghiệm của bọn họ không phải là phòng riêng, chỉ có em là có phòng thí nghiệm riêng thôi”
Phan Thanh Linh nghe xong gật đầu, bản thân cô ấy cũng hiểu rõ, trình độ y thuật của cô ấy khác với những người tài được đào tạo từ hệ chính quy của những trường y khoa.
Những thứ mà cô ấy nghiên cứu, những chuyên gia y khoa đó không thể hiểu một
cách rõ ràng.
Vì vậy vẫn là có một phòng nghiên cứu độc lập là tốt nhất, cô ấy vẫn cảm thấy rất biết ơn với Hoàng Thiên
“Em muốn đi xem thử, chắc chắn là môi trường rất tốt nhỉ?” Phan Thanh Linh hỏi Hoàng Thiên với dáng vẻ rất mong chờ, cô ấy biết phòng thí nghiệm mà Hoàng Thiên chuẩn bị riêng cho cô ấy, chắc chắn là một môi trường rất tốt rất chuyên nghiệp.
Hoàng Thiên gật đầu, nói: “Đó là đương nhiên rồi, nếu không chẳng phải sẽ làm cho vị bác sĩ nhỏ của chúng ta tủi thân sao?”
Phan Thanh Linh nghe vậy cảm thấy hơi xấu hổ, bị Hoàng Thiên trêu chọc như vậy, mặt của cô ấy cũng hơi nóng lên rồi.
“Anh Thiên, vậy khi nào thì anh dẫn em đi xem thử?”
Phan Thanh Linh cảm thấy không thể chờ đợi được nữa, hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên cười lên một tiếng, nói: “Nếu em muốn đi xem, bây giờ anh liền có thể
dẫn em đi”
“Vậy thì tốt quá rồi, đi thôi anh Thiên, bây giờ chúng ta lên đường ngay đi”
Phan Thanh Linh vô cùng vui vẻ. Kéo lấy Hoàng Thiên đi ra phía ngoài.
Thấy dáng vẻ nhiệt tình đến vậy của cô ấy, Hoàng Thiên hiển nhiên cũng sẵn lòng thỏa mãn cô ấy, lái xe dẫn cô ấy đến trụ sở điều chế thuốc.
Việc này Hoàng Thiên đã trao đổi với Lưu Nguyệt Hoa từ lâu, muốn xây một căn phòng thí nghiệm tư nhân quy mô lớn, đặc biệt chuẩn bị riêng cho Phan Thanh Linh.
Sau khi đến nơi, Hoàng Thiên và Phan Thanh Linh đi cùng với Lưu Nguyệt Hoa, tham quan căn phòng thí nghiệm mới.
Phòng thí nghiệm dành riêng cho Phan Thanh Linh, tất cả các loại dụng cụ đều có
đủ, còn thu thập được rất nhiều loại cây thuốc quý hiếm.
Với Phan Thanh Linh, chắc chắn phải lấy thuốc Đông y làm chính, sau này phương hướng phát triển của ngành công nghệ dược phẩm của tập đoàn nhà họ Hoàng, cũng sẽ có sự biến đổi.
“Thanh Linh, em cảm thấy như thế nào, có hài lòng không?”
Hoàng Thiên hỏi Phan Thanh Linh.
Phan Thanh Linh gật đầu, nói: “Cực kỳ hài lòng, em ước gì ở trong căn phòng thí nghiệm này ngay ngày hôm nay”.
“Thật sự thích đến như vậy sao?”
Hoàng Thiên cười lên, hỏi cô ấy.
“Ừm, em đã có mong ước này từ rất lâu rồi, nếu như có một ngày, em có được một căn phòng dành riêng cho mình thì thật là tốt, như vậy có thể tĩnh tâm lại mà nghiên cứu ra thêm nhiều loại thuốc thần kỳ khác.
Phan Thanh Linh hào hứng nói.
Hoàng Thiên gật đầu, nói với Phan Thanh Linh: “Vậy được, bắt đầu từ ngày hôm nay, thì em có thể đến căn phòng thí nghiệm này bất cứ lúc nào, nếu như mệt rồi, ngay bên cạnh có một phòng nghỉ, hai mươi bốn tiếng lúc nào cũng có người phục vụ cho em”
Phan Thanh Linh nghe xong đều kinh ngạc đến sững người lại, có cần thoải mái đến vậy không?
Không sai, Hoàng Thiên đã suy xét một cách rất chu đáo, vì để cung cấp một môi trường làm việc yên tâm và thoải mái cho Phan Thanh Linh. Anh cũng dặn dò Lưu Nguyệt Hoa rất nhiều lần.
“Anh Thiên, hay là, tem bắt đầu từ cây non Huyết Linh trước?”
Phan Thanh Linh đột nhiên hỏi Hoàng Thiên.
Ánh mắt của Hoàng Thiên sáng lên, hỏi Phan Thanh Linh: “Thanh Linh, cây non vẫn còn nhỏ như vậy. Có thể dùng được sao?”
“Có thể dùng được, em làm vài cuộc thử nghiệm, lấy một ít lá cây, lại nghiên cứu cách bào chế thuốc Đông y một chút, vẫn có thể nắm chắc nghiên cứu ra được loại sản phẩm làm đẹp vô cùng kì diệu đó.”
Phan Thanh Linh nói một cách rất tự tin.
Hoàng Thiên không hề nghe ngờ về năng lực của Phan Thanh Linh một chút nào, anh
càng hiểu rất rõ, từ trước đến giờ Phan Thanh Linh đều không hề nói khoác, những điều
mà cô ấy nói ra, thì chắc chắn có thể làm được.
“Được, anh sẽ tự mình đi thu thập lá cây cho em, cần bao nhiêu?”
Hoàng Thiên hỏi Phan Thanh Linh.
Phan Thanh Linh suy nghĩ, nói: “Anh Thiên, em đi cùng với anh đi, không thể cứ tóm lấy cây con mà hái lá xuống được, phải hái vài lá từ mỗi cây. Như vậy mới không làm tổn thương đến cây non”