Hoàng Thiên chỉ vào những vị khách bàn khác, nói.
Mấy vị khách này cũng đã gần ăn xong rồi, có người trả tiền cho ai lại không thích? Hơn nữa còn ai dám ở lại đây nữa, thoạt nhìn là sắp đánh nhau.
Mấy vị khách này đều nói lời cảm ơn với Hoàng Thiên, sau đó ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Sau tên thuộc hạ của Sói Xám đều là những kẻ hung dữ, bọn chúng không nói gì, sờ tay vào trong túi, lần lượt rút dao ra.
Hoàng Thiên thấy vậy thì trong lòng lập tức nắm chắc.
Xem ra cả tên Sói Xám và thuộc hạ dưới tay gã đều là dân liều mạng, không hề giống mấy tên côn đồ bình thường.
Nếu là côn đồ thì chắc chắn sẽ bốc phét một trận, sau đó nên chạy thì chạy, nên lôi kéo tình cảm thì lôi kéo tình cảm.
Nếu không chạy thoát cũng không kết giao được thì chỉ có thể căng da đầu thừa nhận, dù sao nhân số bên phe người ta động hơn, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.
Nhưng đám người Sói Xám lại không lên tiếng, phản ứng đầu tiên chính là móc dao ra chuẩn bị làm, không có ba hoa chích chòe nhiều.
“Mày, đứng lên.”
Hoàng Thiên chỉ vào Sói Xám đàn còn ngồi uống bia, nói.
Tên này chính là Sói Xám mới nổi danh ở thành phố Bắc Ninh gần đây, chỉ là không được nổi tiếng cho lắm.
Mặc dù không nổi tiếng, nhưng tên Sói Xám này là một kẻ độc ác.
Khi gã chưa được mười sáu tuổi, con hàng này đã từng giết người, ra tù không được bao lâu thì đi làm xã hội đen, mấy năm nay cũng coi như là có chút danh tiếng.
Cho tới gần đây, nhóm của Sói Xám là một nhóm toàn những kẻ hung ác và mạnh mẽ, sức mạnh của nhóm bọn họ cũng được tăng lên rất nhiều, con hàng này có tham vọng rất lớn, muốn xưng vương ở thế giới ngầm của thành phố Bắc Ninh.
Thấy Hoàng Thiên khí độ bất phàm, còn dẫn theo nhiều người tới như vậy, Sói Xám cười lạnh một tiếng: “Anh bạn này, tốt nhất là anh nên nói chuyện khách sáo với Sở U tôi chút, đừng tưởng là dẫn theo nhiều người là có thể lên mặt với tôi.”
Lúc đầu trong lòng Hoàng Thiên rất tức giận, thấy Sói Xám dám khinh thường như thế, Hoàng Thiên cũng không còn gì để nói.
“Tao bảo mày đứng lên”
Hoàng Thiên lạnh giọng nói.
“Con mẹ mày, chưa có ai dám nói chuyện với Sói Xám tao như vậy đâuNhóc con, tạo cho mày một cơ hội nói lại, gọi anh Sói Xám”
Vẻ mặt Sói Xám đầy giễu cợt, hoàn toàn không thèm để Hoàng Thiên vào mắt, ngược lại còn rất đắc ý.
“Mẹ kiếp, mày tìm đường chết à?”
Tính tình Anh Phó vốn nóng nảy, lúc này anh ta tức giận chửi một tiếng, sau đó lao đến đá một phát vào bụng Sói Xám.
“Bụp!”
Sói Xám vẫn đang mải đắc ý, không phòng bị sẽ có người đánh gã, bị Anh Phỏ đá mạnh cho một phát.
“Rầm”
Cải ghế Sói Xám đang ngồi bị đổ ngửa ra, đụng vào cái bàn.
“Mẹ nó! Bọn mày chán sống rồi à?”
Một thuộc hạ của Sói Xám tức giận mắng, cầm dao đâm về phía Anh Phó.
Gà ta vừa động, mấy tên thuộc hạ còn lại của Sói Xám cũng sống về phía Anh Phỏ.
Hoàng Thiên biết, loại dao này rất đáng sợ, không cẩn thận sẽ nguy hiểm đến tới tính mạng.
Sợ Anh Phó xảy ra chuyện gì, Hoàng Thiên vội vàng rat ay, trong nháy mắt đánh gục hai tên thuộc hạ của Sói Xám.
Thực lực của Anh Phó cũng rất mạnh, một cước đá văng một tên thuộc hạ ủa Sói Xám, sau đó cùng Hoàng Thiên đối phó với bà tên còn lại.
Tiêu Văn Hạ cũng dẫn người xông lên, sáu tên thuộc hạ của Sói Xám cũng rất mạnh, nhưng bọn họ đâu phải là đối thủ của đám người Hoàng Thiên?
Không bao lâu sau, đám người Sói Xám đều bị hạ gục, nằm la liệt trên đất.”
“Không được nhúc nhích!”
“Không được nhúc nhích!”
“Dám nhúc nhích tạo chơi chết bọn mày!”
Tiêu Văn Hạ và Anh Phó dẫn người khống chế đám thuộc hạ của Sói Xám.
Nhìn thấy thuộc hạ của mình bị xử lý nhanh như vậy, vẻ mặt Sói Xám càng thêm sũ tợn.
Con hàng này nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, lạnh lùng hỏi: “Người anh em, có dám để lại tên không?”
“Chát!”
Dưới cơn tức giận, làm sao Hoàng Thiên có thể nuông chiều cái bộ dạng này của Sói Xám?
Anh giơ tay lên tát một phát.
“Đ** con mẹ!”
Sói Xám tức giận mắng, bị gãy mất hai cái răng, phun ra cùng với máu.