"Cậu Thiên, cậu đừng lo lắng, tôi rất quen thuộc với Phương Tây, thuật sĩ dùng trùng độc tôi cũng quen biết không ít, đều là người cùng nghề với tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp anh giải quyết chuyện này."
Ngưu Thiên Tứ ngồi sau xe, nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe xong mỉm cười, không nói gì thêm.
Anh cũng đoán được rồi, Ngưu Thiên Tử ở trong phòng riêng lâu như vậy vẫn chưa đi ra, chắc chắn là Lục Đại Lâm đã nói gì đó với anh ta, kết quả thằng nhóc này như biến thành người khác vậy.
"Cậu Thiên, thật ra tôi nói tôi lấy hai triệu là muốn xem cậu có đủ thành ý hay không, hai triệu này tôi không có ý định lấy đâu."
Ngưu Thiên Tứ lúng túng cười nói.
Hoàng Thiên thực sự bị thằng nhóc này làm cho chán ghét, biết thằng nhóc này muốn đào hổ mình, Hoàng Thiên không khỏi cười nói: "Vậy à? Vậy được rồi, hai triệu này không cho anh nữa, năm trăm ngàn vừa đưa anh trả lại tôi đi."
"Hả?"
Ngưu Thiên Tứ bối rối, anh ta chỉ nói khách sáo chút, miếng thịt mỡ đưa tới
miệng sao có thể nôn ra?
Nào ngờ Hoàng Thiên lại mượn chuyện này còn muốn lấy lại năm trăm ngàn, hơn nữa cho dù xong chuyện, cũng sẽ không cho một triệu rưỡi còn lại.
Ngưu Thiên Tử sao có thể đồng ý chứ? Thằng nhóc này coi tiền như mạng.
"He he, cậu Thiên nói đùa rồi, với khả năng của anh, nào để ý hai triệu này, trong mắt của anh, hai triệu này chẳng đáng là gì."
Ngưu Thiên Tứ cười he he bỉ ổi nói.
"Được rồi, anh cũng không cần phí tâm tự như vậy, nếu như anh thật sự tìm được cao thủ dùng trùng độc giúp tôi, cứu mạng tôi và Fini, tôi sẽ không bạc đãi
anh" Hoàng Thiên cũng không muốn đùa giỡn thằng nhóc này nữa, nói thẳng.
Ngưu Thiên Tứ không tin, anh ta cảm thấy Hoàng Thiên đang trấn an mình, thật ra anh ta đã đắc tội với Hoàng Thiên, sau khi chuyện này thành công, Hoàng Thiên chắc chắn sẽ trở mặt không trả tiền.
Nghĩ đến chỗ này, Ngưu Thiên Tứ chẳng hề nói một câu, tính toán trong lòng.
Hoàng Thiên cũng biết, loại tiểu nhân bợ đít này không đáng tin, nhưng hiện tại không còn cách nào chỉ có thể để Ngưu Thiên Tử dẫn đường.
Xế chiều hôm đó ba người đi tới Phương Tây.
"Cậu Thiên, nếu không tới nhà tôi nghỉ ngơi trước, cao nhân dùng trùng độc, tôi mời tới giúp anh, được không?"
Ngưu Thiên Tứ hỏi Hoàng Thiên.
"Anh tự sắp xếp đi"
Hoàng Thiên nói.
Ngưu Thiên Tứ liên tục gật đầu, đi cùng với Hoàng Thiên và Fini lên một xe taxi màu đen.
"Bác tài, tới Thiên Không Cốc"
Ngưu Thiên Tử nói với tài xế.
"Anh trai à, tôi không dám đi Thiên Không Cốc đâu, nơi đó quá nguy hiểm"
Tài xế hoảng sợ nói.
Thấy tài xế vừa nghe tới Thiên Không Cốc đã sợ như vậy, Hoàng Thiên cũng thấy kỳ quái.
"Ai nha, ông sợ gì chứ, nơi đó đâu CÓ quái thú ăn thịt người."
Ngưu Thiên Tứ không nhịn được nói với tài xế.
"Không nên không nên, tiền này tôi không kiếm nữa, các anh tìm chiếc xe khác đi."
Tài xế sợ đến lắc tay lia lịa, ý bảo Ngưu Thiên Tứ xuống xe.
Sắc mặt Ngưu Thiên Tứ xấu xí, anh ta cũng nổi điên lên: "Cũng không kêu ông vào cốc, ông đỗ xe bên ngoài Thiên Không Cốc là được."
Tài xế hơi do dự, gật đầu nói: "Vậy cũng được, thế nhưng anh phải trả gấp đôi, hai trăm tiền xe"
"Được được được, anh lái xe nhanh đi, mẹ nó chứ".
Ngưu Thiên Tử không vui nói.
Tài xế lái xe, thế nhưng dọc theo đường đi đều im lặng không nói, tâm trạng không tốt.
Tới bên ngoài Thiên Không Cốc, tài xế dừng xe lại.
Ngưu Thiên Tử đưa hai trăm cho tài xế sau đó xuống xe.