Từ Đại Khánh không phục không cam lòng, gã ta cảm thấy Hoàng Thiên trời
chính là người điên.
Hoàng Thiên sầm mặt lại, anh thật sự muốn gọi điện thoại hỏi Quản gia Trần một chút, loại người như Từ Đại Khánh, sao có thể ủy thác trọng trách như vậy?
"Từ Đại Khánh, gia chủ Thiên tới Phương Tây rồi, ông có biết việc này không?"
Hoàng Thiên hỏi Từ Đại Khánh.
Từ Đại Khánh ngây ngẩn cả người, có điều rất nhanh gà ta liền tức giận nói: "Mày quản tao có biết hay không làm gì? Đây cũng không liên quan gì tới mày!"
"Kêu ông đi đón cậu chủ Thiên, ông nói ông bề bộn nhiều việc phải không? Náo loạn nửa ngày thì ra ông bận ăn chơi đàng điếm"
Hoàng Thiên trừng mắt nhìn Từ Đại Khánh, anh cảm thấy tên bại hoại này quá ghê tởm, lơ là nhiệm vụ, còn lừa gạt đàn ông chiếm giữ đàn bà, người như vậy không xứng đứng trong công ty chi nhánh của Hoàng Thị.
"Sao, sao cái gì mày cũng biết thế?"
Từ Đại Khánh cũng không ngốc, rốt cuộc ý thức được tình huống có cái gì không đúng.
Gã ta phát hiện Hoàng Thiên cái gì cũng biết, lẽ nào đều là Hạ Khôn nói với nó?
Cũng không phải, nhìn thằng nhóc này rất khí chất, có lẽ cũng không đơn giản.
Từ Đại Khánh nhìn Hoàng Thiên, lúc này trong lòng gà ta hoàn toàn luống cuống.
Hoàng Thiên không để ý Từ Đại Khánh, mà gọi điện thoại cho Quản gia Trần.
"Cậu chủ."
"Quản gia Trần, Giám đốc Khánh Từ Đại Khánh của công ty chi nhánh ở Phương Tây có giao tình với ông?"
Hoàng Thiên hỏi Quản gia Trần.
Quản gia Trần sửng sốt một chút rồi nói: "Đúng vậy, trước đây chúng tôi có giao tình nhiều năm. Cậu chủ, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ông ta tác quai tác quái ở Phương Tây bên này, ông có biết không?"
Hoàng Thiên trầm giọng hỏi.
Khiến Quản gia Trần sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ông ấy rất nhanh ý thức được, chắc chắn là Từ Đại Khánh đã đắc tội cậu chủ, bởi vì bây giờ cậu chủ đang ở Phương Tây.
"Cậu chủ, chuyện này tôi thật sự không biết, đã nhiều năm tôi chưa gặp Từ Đại Khánh rồi, nhưng năng lực quản lý công ty của người này cũng rất mạnh, chi nhánh ở Phương Tây dưới sự dẫn dắt của ông ấy vẫn luôn có hiệu quả và lợi nhuận không tệ."
Quản gia Trần giải thích.
Hoàng Thiên nghe xong, cũng không muốn truy cứu Quản gia Trần, có thể trước đây Từ Đại Khánh là một người có năng lực, mấy năm gần đây trở nên sa đọa đi.
"Tôi không quản ông có giao tình gì với ông ta, lập tức dọn dẹp ông a đi, cấp dưới trong công ty của tôi không thể có thứ bại hoại như vậy."
Hoàng Thiên nói.
"Vâng vâng vâng, cậu chủ yên tâm, hiện tại tôi sẽ làm ngay"
Quản gia Trần lau mồ hồi, cẩn thận đáp lại với đầu bên kia điện thoại.
Hoàng Thiên cúp điện thoại.
Từ Đại Khánh ở trước mặt Hoàng Thiên, nghe thấy cuộc đối thoại giữa Hoàng Thiên với Quản gia Trần, sau lưng ông ta khí lạnh xông lên.
Trên cánh tay và vai đều là vết thương, Từ Đại Khánh cảm thấy sắp không thể
thở nổi rồi.
Lẽ nào cậu ta là gia chủ? Nếu không sao dám nói chuyện với Quản gia Trần với giọng điệu đó?
Quản gia Trần ở nhà họ Hoàng, ngoại trừ gia chủ ra là trên vạn người dưới một người.
Đầu óc Từ Đại Khánh kêu ong ong, bây giờ trong lòng gà ta ôm một tia hi vọng, đó chính là Hoàng Thiên đang cố ý làm ra vẻ, vừa rồi không phải gọi điện thoại cho Quản gia Trần, mà chỉ hù dọa ông ta.
Thế nhưng rất nhanh, tia hi vọng này liền rơi vào khoảng không, bởi vì điện thoại Quản gia Trần đã gọi tới.
Thấy là điện thoại của Quản gia Trần, Từ Đại Khánh suýt chút nữa xụi lơ trên mặt đất.
"Quản gia Trần..."
"Từ Đại Khánh, ông làm chuyện tốt rồi! Cũng đừng nói gì nữa, từ giờ trở đi ông không còn là tổng giám đốc, cuốn gói cút ngay đi!"
Quản gia Trần quát mắng một trận, sau đó cúp điện thoại, không muốn phí thêm câu nào với Từ Đại Khánh.
Xong xong rồi...
Tim Từ Đại Khánh lạnh thấu, vừa rồi những vết dao đều không là gì, đều là bị thương ngoài da, nhưng khi mất chức tổng giám đốc thì chính là muốn lấy mạng gã ta.
Chặt đứt con đường kiếm tiền, sao gà ta có thể cam lòng từ bỏ chức vụ tổng giám đốc này?
Sợ hãi nhìn thoáng qua Hoàng Thiên, Từ Đại Khánh đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm lẽ nào người này chính là gia chủ sao?