Nếu biết từ sớm Hoàng Thiên có quân tiếp viện mạnh như thế, thì
dù có chết ông ta cũng sẽ không hành động như vừa rồi.
Ha cha con bọn họ muốn mạng của Hoàng Thiên, mà bây giờ Hoàng Thiên lại muốn mạng của hai cha con bọn họ. Có vẻ như vô cùng hợp lý, Uông Hạc thật đúng là không còn lại gì để nói.
"Ngài Thiên, tôi đây chỉ là nói đùa với ngài mà thôi!"
Uông Hạc mặt dày mày dạn nói, tới chết cũng không thừa nhận.
Hoàng Thiên thật sự là bị Uông Hạc làm cho buồn nôn, anh nhìn Uông Hạc mà nói: "Lão già Uông chó chết kia, còn nhớ rõ lúc nãy khi ở trong biệt thự tôi đã nói gì với ông không?"
"Không, không nhớ rõ."
Uông Hạc lắc đầu, bây giờ ông ta đã bị dọa đến ngu người, sao còn nhớ Hoàng Thiên nói cái gì?
"Tôi đã nói là ông sẽ chết rất thảm"
Khuôn mặt Hoàng Thiên cực kỳ lạnh lùng, nói rõ ra từng chữ.
Ầm.
Trong nháy mắt, đầu óc Uông Hạc ong ong, ông ta bị hù.
Cuối cùng ông ta cũng nhớ ra rồi, Hoàng Thiên đã nói qua một câu như thế.
"Ngài Thiên, anh không thể..."
Uông Hạc khóc lóc cầu xin.
"Ngài Thiên, đừng như thế, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể cho anh. Anh đừng giết tôi, tôi còn trẻ, tôi còn chưa sống đủ.."
Uông Ngân Long cũng bắt đầu cầu xin, cầu xin Hoàng Thiên tha thứ.
Hoàng Thiên nào còn tâm trạng nghe bọn họ kể khổ? Lúc này phẩy tay với Thanh Lang.
Điều này tương đương với ra lệnh, Thanh Lang nhận được mệnh lệnh từ Hoàng Thiên, lúc này hạ lệnh: "Đánh chết hai tên cặn bã này đi!"
"Rõ!"
Hai tên đội viên cùng trả lồi, họng súng nhắm ngay trán Uông Hạc và Uông Ngân Long.
Chuyện này ai mà chịu được chứ? súng nhắm ngay trán, phải chết thảm thể sao?
Trước khi chết là điều đáng sợ nhất, tố chất tâm lý phải mạnh mẽ thế nào mới có thể không hoảng hốt, không sợ hãi?
Mặc dù Uông Hạc rất ngang tàng, Uông Ngân Long cũng rất ngang bướng, nhưng vào khoảnh khắc trước khi chết này cũng bị dọa sợ đến hồn vía lên mây.
Uông Hạc lại tiểu ra quần một lần, Uông Ngân Long sợ đến tiểu trong quần. Hai cha con này bị dọa đến miệng sùi bọt mép.
"Ngài Thiên, đừng mà, đừng giết chúng tôi!"
Pằng pằng!
Hai tiếng súng vang lên, kết thúc nhiều việc ác mà đôi cha con này làm ở thành phố Hải Dương.
Hoàng Thiên tùy tiện nhìn lướt qua Uông Hạc và Uông Ngân Long, vẻ mặt vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ.
Nhưng Trịnh Mỹ Hồng và Trịnh Chính Trung thì lại khác, hai người chưa từng gặp qua chuyện này! Tận mắt nhìn thấy Uông Hạc và Uông Ngân Long bị bắn chết, có thể hiểu trong lòng bọn họ xúc động đến mức nào.
Bọn họ ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên, Trịnh Chính Trung sợ hãi không nói nên lời.
Ba của Hoàng Thiên là Chu Trạch Thành, nở mặt nở mày cả một đời, nhưng Trịnh Chính Trung cũng chưa từng thấy qua Chu Trạch Thành có bản lĩnh như thế.
Thật sự là nước Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Hoàng Thiên thật đúng là hậu sinh khả úy.
Trong lòng Trịnh Chính Trung thầm suy nghĩ lung tung, ông ta không biết nên nói gì mới tốt.