Hoàng Thiên chưa kịp vui mừng bao lâu thì ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, mấy tên khỏe mạnh mặt mày dữ tợn xông vào sân to tiếng chửi rủa.
"Mẹ nó, bà già nhà họ Lữ có nhà không?" một người đàn ông với giọng nói cộc cằn, thô lỗ vang lên, vừa bước vào đã chửi lấy chửi để rồi.
"Ra đây mau! Bà già họ Lữ, anh Hổ của chúng tao đến rồi!" một người đàn ông trẻ tuổi gào to lên, rất nhanh sau đó, những tên hổ báo khác cũng quát to theo, cảnh tượng vô cùng ầm ĩ.
Người phụ nữ họ Lữ vừa nghe thấy những giọng nói này thì sắc mặt lập tức thay đổi. Bà ta không thể không liếc nhìn cô con gái Điềm Ni của mình.
"Điềm Ni, con mau chóng trốn xuống hầm đi!" người phụ nữ họ Lữ lo lắng nói với Điềm Ni.
"Mẹ, vậy còn mẹ thì làm thế nào?" Điềm Ni cũng vô cùng sốt ruột hỏi lại, khuôn mặt Điềm Ni lúc này tái nhợt vì sợ hãi.
"Mẹ không sao, bọn họ có thể làm gì mẹ được cơ chứ, mẹ biết dùng phép phù thủy, anh Hổ cũng phải nể nang đôi phần"người phụ nữ họ Lữ trấn an Điềm Ni.
Điềm Ni tuy rằng rất ngây thơ, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc, Điềm Ni biết rằng những lời mẹ cô vừa nói ra chỉ để trấn an cô mà thôi. Thật ra nếu như anh Hổ sợ mẹ cô thì anh ta đã không dẫn người đến làm loạn ở đây rồi.
"Mẹ. Mẹ cùng con xuống hầm đi" Điềm Ni lo lắng nói.
"Vậy sao được? Tôn Nhị Hổ không tìm được người, nhất định hắn sẽ đào ba thuớc đất nhà chúng ta ra để tìm cho bằng được!" người phụ nữ họ Lữ sắc mặt đau khổ nói sau đó nhanh chóng đẩy Điểm Ni vào trong phòng.
Điềm Ni không muốn để mẹ ở một mình ở chỗ này, hai mẹ con họ đã vô cùng rối trong phòng.
Hoàng Thiên và Fini nhìn thấy mọi chuyện cũng vừa nghi hoặc vừa tức giận. Nghi hoặc là không hiểu được thằng cha tên Tôn Nhị Hổ này rốt cuộc là làm nghề gì lại có thể khiến cho hai mẹ con cô nhi quả mẫu này lại biến thành bộ dạng sợi hãi đến như vậy? Tức giận là vì giữa thanh thiên bạch nhật, trong một thôn xóm nhỏ như thế này lại có thể gặp phải những tên cặn bã này.
Đối với tên cặn bã này mà nói thật khiến cho Hoàng Thiên thật sự tức giận.
Hai mẹ con nhà này là ân nhân cứu mạng của Hoàng Thiên và Fini, bởi vì hiện giờ hai người đã cảm thấy sức khỏe bản thân đã thật sự tốt hơn trước, ắt hẳn là đã tìm đúng người trị đúng bệnh rồi.
Ấy vậy mà tên Tôn Nhị Hổ này lại ức hiếp đến bọn họ, thật đúng là khiến cho Hoàng Thiên căm giận mà.
"Em gái, em không cần phải trốn, đừng sợ gì cả." Hoàng Thiên lúc này đột nhiên nói với Điềm Ni.
Điềm Ni nghe vậy bỗng ngớ người ra nhìn Hoàng Thiên, không biết tại sao Hoàng Thiên lại có dũng khí nói ra những lời này.
"Mẹ nó chứ, đều chết hết rồi hay sao? Lại không ra nghênh đón ông Hổ tạo đây?" Tôn Nhị Hổ ở ngoài cửa to giọng chửi rủa, rồi dùng sức đạp vào cửa.
Bùm!
Hoàng Thiên lúc này đi tới, đá tung cánh cửa.
"Oái, mẹ kiếp nó chứ!"
Ngay lúc này cái trán của Tôn Nhị Hồ bị đập một phát rõ to, hắn đau đớn chửi bới.
Đang chăm chú nhìn thì thấy là một tên thanh niên lạ mặt đạp cửa xông ra, lửa giận trong lòng Tôn Nhị Hổ dâng lên.
"Mẹ kiếp. Tên nhóc này mày muốn chết à? Lại dám đá cửa như thế này đụng vào ông Hổ tao đây?" Vẻ mặt Tôn Nhị Hổ hung tợn để lộ ra cơ bắp cánh tay, miệng thì mắng Hoàng Thiên.
"Các người là ai? Tại sao lại đến đây gây sự?" Hoàng Thiên lúc này thật sự không đủ kiên nhẫn bực mình hỏi.