“Bọn mày còn ngơ ở đó làm gì? Cùng lên đi, đánh chết thằng nhóc này! Xảy ra án mạng tính lên người tao!”
Tân Cương giận dữ hét lên, ra lệnh cho mười mấy tên đàn em vây đánh Hoàng Thiên.
Mười mấy người nọ mới phản ứng lại. Tất cả đều xông lên ra tay với Hoàng Thiên.
Gạch ống bay tứ tung, mấy người này đều hận không thể một phát đập chết Hoàng Thiên, dù sao đại ca Tân Cương đã nói rồi, xảy ra án mạng để Tân Cương xử lí.
Thế mà, Hoàng Thiên lại như con hổ vào bầy cừu, thân thủ mạnh mẽ linh hoạt cộng thêm kinh nghiệm chinh chiến dày dặn, Hoàng Thiên vẫn dư sức đối phó với đám người này.
Tiếng “ai” kêu to đau đớn không ngừng vang lên, chưa đến một phút đồng hồ sau, Hoàng Thiên đã KO hết mười mấy tên lưu manh này.
Đây......
Tân Cương há hốc mồm ngạc nhiên.
Hàn Dũng kia che đầu lại, cũng bị kinh ngạc tới miệng không khép lại được.
Gã cảm thấy mình bị đập một viên gạch cũng không thiệt thòi, đối phương quả thực là quá mạnh mẽ quá lợi hại rồi.
Nhìn mười mấy tên đàn em ngã gục dưới đất, cuối cùng Tần Cương hoảng sợ rồi.
Mẹ nó, hôm nay gặp phải loại người gì thế này? Sao lại đánh giỏi thế này? Lẽ nào là quán quân võ thuật hả?
Trong lòng Tân Cương thầm mắng, nhưng cũng không dám lại kiêu căng nữa. Anh ta đang cân nhắc có nên chạy trước không, dẫn thêm nhiều đàn em tới rồi lại tìm Hoàng
Thiên trả thù.
Nhưng mà mọi thứ đã muộn rồi, Hoàng Thiên đã nhìn chằm chằm Tân Cương từ lâu, sao lại để cho tên này chạy trốn được chứ?
“Có phải muốn chạy không?
Hoàng Thiên ngoắc ngoắc tay với Tân Cương ra hiệu anh ta đến đây.
Tim Tân Cương nảy lên một cái, lại nhìn Hoàng Thiên, trong mắt hắn đã hiện lên sự
kính sợ.
Trước đây một đối một đánh không lại Hoàng Thiên, Tân Cương lại không cảm nhận được Hoàng Thiên đáng sợ như thế nào, dù sao thì đây cũng là địa bàn của anh ta. Anh ta có tới mấy chục tên đàn em, làm sao cũng để cho Hoàng Thiên không ra khỏi cái thị trấn này.
Nhưng mà bây giờ, Tân Cương hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, hắn biết hôm nay gặp phải trâu bò rồi.
“Tân Cương tôi sẽ chạy sao? Anh bạn, anh khả trâu bò đấy, nhiều đàn em của tôi cũng không đánh lại anh”.
Tân Cương căng da đầu, sắc mặt u ám nói với Hoàng Thiên.
Đến lúc này rồi, Tân Cương vẫn không quên làm ra vẻ.
Hoàng Thiên sao lại nhìn quen được chứ? Tân Cương giỏi làm ra vẻ đến như vậy, Hoàng Thiên cũng không thể nhìn quen được.
Bước đến trước mặt Tân Cương, lúc này Tân Cương đã chột dạ lắm rồi, hai chân có hơi nhũn ra.
Hoàng Thiên gây cho anh ta áp lực quá lớn, anh ta cảm thấy bây giờ cả người Hoàng Thiên lộ ra một luồng khí chất đặc biệt làm cho anh ta khó thở.
Một nhà ba người Kiều Quốc Cường nhìn thấy cảnh này, bọn họ đều sững sờ tại chỗ.
Quả thực là không thể tin nổi, Hoàng Thiên lại có một sức mạnh đáng sợ đến như vậy.
Một người tay không tấc sắt lại có thể đánh gục mười mấy người cầm gạch ống mà không hề hấn gì, thật không thể tưởng tượng nổi.
Thấy Hoàng Thiên bước đến gần Tân Cương, Kiều Quốc Cường máu nóng sục sôi, mọi khi hiền lành như thế, luôn bị Tân Cương ức hiếp, bây giờ ông ấy nhịn không được có dũng khí.
“Cậu Thiên, tôi muốn tẩn cái tên khốn này!”
Kiều Quốc Cường lớn tiếng nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên ngớ ra, quay đầu lại nhìn Kiều Quốc Cường, thấy hai mắt người đàn ông trung niên này đã đỏ bừng, kích động như vừa được tiêm máu gà vậy.
Hoàng Thiên rất nhanh đã hiểu được, Kiều Quốc Cường bị đám người Tân Cương chèn ép quá lâu, nên tích tụ rất nhiều hận thù.
Bây giờ cơ hội đến rồi, Kiều Quốc Cường muốn xả giận, cũng hợp tình hợp lí.
Nhưng mà đây cũng coi như là vô cùng dũng cảm. Dù sao thì Hoàng Thiên không thể bảo vệ Kiều Quốc Cường cả đời, đến khi Hoàng Thiên rời đi rồi, Tân Cương có thể tha cho Kiều Quốc Cường hay không?
Nhưng nếu đã nói như vậy thì cho dù Kiều Quốc Cường không đụng đến Tần Cương, đám Tân Cương cũng không thể buông tha cho Kiều Quốc Cường.
Kiều Quốc Cường cũng nghĩ như thế, ông ấy biết hôm nay đã hoàn toàn đắc tội với Tân Cương rồi, dù sao thì Tân Cương cũng sẽ báo thù, vậy chi bằng nhân lúc Hoàng Thiên còn ở đây, xả giận một chút, đánh tên khốn Tân Cương này.