Chương 838: Cầu xin tha thứ như thế nào
"Cô có thể ngậm cái miệng quạ đen kia của cô lại được không?"
Hoàng Thiên tức giận nói với Trần Giang.
Lúc này mà Trần Giang còn nói những lời nói không có lợi như vậy quả thực là quá đáng.
Trần Giang sao có thể chịu? Mặc dù cô ta cũng rất sợ Hoàng Thiên nhưng mà hiện tại cô ta cảm thấy cô ta rất có lý.
"Hừ, chẳng lẽ tôi nói sai sao? Nếu như không phải anh và Ngọc An làm mất lòng Trịnh Hiếu Phong thì Trịnh Hiếu Phong sẽ quay về tìm hai người báo thù sao? Huỳnh Mai cũng sẽ không bị cướp đi!"
Trần Giang rất là không phục la lên với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói chuyện, anh cũng biết việc này đúng là bởi vì Lâm Ngọc An mà ra, Trịnh Hiếu Phong thèm nhỏ dãi Lâm Ngọc An nhưng chuyện này sao có thể trách Ngọc An được chứ?
Trái lại Lâm Huỳnh Mai quả thật hơi oan ức, không biết bây giờ cô ta thế nào.
"Không có gì để nói đúng không? Hoàng Thiên tôi nói cho anh biết anh chính là tai họa, dì hai của tôi nói không sai chút nào."
Trần Giang không buông tha nói với Hoàng Thiên.
"Cô câm miệng lại cho tôi".
Hoàng Thiên hoàn toàn không thể kiên nhẫn được nữa nên tức giận nói với Trần Giang.
"Hừ!"
Trần Giang khịt mũi nghiêng đầu sang một bên.
Trương Lan Phượng nôn nóng đến nỗi dậm chân đấm ngực, bà ta vừa nghĩ tới chuyện Lâm Huỳnh Mai sống chết khó đoán thì bà ta bèn nổi nóng.
"Hoàng Thiên, bà đây không muốn thảo luận trách nhiệm là của ai với mày, mày nhanh nghĩ cách cứu Huỳnh Mai về đây! Nếu như Huỳnh Mai xảy ra chuyện không may thì bà đây sẽ không để yên cho mày!"
Trương Lan Phượng quát.
Hoàng Thiên đau cả đầu, anh nhìn Trương Lan Phượng nói: "Mẹ cũng đừng sốt ruột đến mức nổi nóng như vậy, chuyện đã xảy ra rồi thì nghĩ cách giải quyết là được."
"Vậy anh nhanh chóng nghĩ cách đi! Không phải anh rất có năng lực sao?"
Lúc này Trương Vĩ cũng đang hăng hái xông tới quát Hoàng Thiên.
“Bốp!”
Hoàng Thiên không khách sáo chút nào đánh Trương Vĩ một cái tát.
"Tại sao anh lại đánh tôi?"
Trương Vĩ che mặt trừng mắt quát Hoàng Thiên.
"Có phải cậu cũng dám hô to gọi nhỏ với tôi không? Cậu là cái thá gì chứ, ở đây cậu được nói chuyện sao?"
Hoàng Thiên chỉ vào mũi Trương Vĩ không ngừng quát tháo.
Trương Vĩ trở nên thành thật hơn, cậu ta bị đánh cũng không uổng phí, cậu ta nào dám khiêu chiến với Hoàng Thiên?
"Ha ha, anh tỏ ra có năng lực với người nhà mình vậy thì đi tính sổ với Tiên Hiểu Phong thổi tha kia cứu Huỳnh Mai về đi"
Trần Giang cười ha ha nói.
Hoàng Thiên thật sự là rất buồn phiền, chẳng qua Trần Giang là phụ nữ, tốt xấu gì lại là chị họ của Lâm Ngọc An nên Hoàng Thiên cũng không chấp nhặt với cô ta.
"Mẹ, con đi trước, con sẽ nhanh chóng tìm Huỳnh Mai về."
Lúc này Hoàng Thiên nói với Trương Lan Phượng.
"Trịnh Hiếu Phong nói mày cứ đợi đấy, nó sẽ không tha cho mày"
Trương Lan Phượng tức giận nói với Hoàng Thiên.
"Con cũng sẽ không tha cho anh ta."
Hoàng Thiên lạnh lùng nói sau đó không ở lại nữa mà đi ra khỏi nhà Trương Lan Phượng.
"Nhìn dáng vẻ anh ta đen đủi chết tiệt như vậy mà lại còn muốn không tha cho Tiền Hiếu Phong nữa chứ, cháu thấy nếu như anh ta gặp Trịnh Hiếu Phong thì sẽ bị đánh cho tàn phế"
Trần Giang nói với Trương Lan Phượng.
"Đánh cho tàn phế thì càng tốt, Ngọc An xui xẻo mới dính tới nó, hừ."
Trương Lan Phượng tức giận.
Bà ta vừa mới dứt lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trương Lan Phượng thấy số lạ nên thấp thỏm ấn nút nghe.
Đối với Trương Lan Phượng mà nói bây giờ bà ta đã giống như chim sợ cành công, bà ta không biết cuộc điện thoại này là này cát hay là hung.
"Dì Phượng, ha ha, dì đang làm gì vậy?".
Giọng nói của Tiền Tiểu Phi vang lên ở đầu dây bên kia điện thoại.
"Phong! Cháu, cháu đã làm gì Huỳnh Mai rồi? Cháu tuyệt đối đừng làm tổn thương con bé, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói."
Trương Lan Phượng vội vàng nói.
"DÌ yên tâm đi, cháu sẽ không làm hại Huỳnh Mai, cháu đối xử với con bé rất tốt"
Trịnh Hiếu Phong ti tiện cười nói.
Làm sao Trương Lan Phượng có thể tin tưởng Trịnh Hiểu Phong chứ? Bà ta biết Trịnh Hiếu Phong đã không còn là cậu chủ như lúc trước nữa, bây giờ thằng nhóc này đã bị bệnh thần kinh.
"Cháu nghe đi nói đã Phong, Hoàng Thiên đã tới đây, nó vừa mới rời khỏi đây."
Trương Lan Phượng vội la lên.
"Cháu đương nhiên biết Hoàng Thiên khẳng định sẽ đến tìm dì." Trịnh Hiếu Phong nói.
"Phong, không phải là cháu muốn chỉnh đốn Hoàng Thiên sao? Dì giúp cháu nghĩ kế chỉ cần cháu đừng làm Huỳnh Mai bị thương thì thế nào cũng được." Trương Lan Phượng cầu xin Trịnh Hiểu Phong.
"A? Ha ha, vậy dì nói thử xem làm sao cháu mới có thể chỉnh đốn Hoàng Thiên?"
Trịnh Hiếu Phong cười ha ha hỏi Trương Lan Phượng.
"Hoàng Thiên có hai người tình lại còn giúp một người trong đó mở hiệu thuốc đông y, bây giờ hiệu thuốc đông y đó là do người tình của Hoàng Thiên còn có em gái Hoàng Thiên mở. Phong, cháu có thể bỏ công sức trên người hai cô gái này rồi thả Huỳnh Mai ra có được không?"
Trương Lan Phượng thương lượng với Tiền Hiếu Phong.
Đây cũng là sự giảo hoạt của Trương Lan Phượng, bà ta một lòng muốn cứu Lâm Huỳnh Mai về, nếu như không cho Trịnh Hiếu Phong một lý do đầy đủ thì không được, cho nên bà ta bán Phan Thanh Linh và Hoàng Linh.
Nếu như Trịnh Hiếu Phong đánh Phan Thanh Linh thì sẽ đúng như ý mà Trương Lan Phượng muốn, bà ta có thể giải quyết "người tình" ở bên ngoài của Hoàng Thiên, hơn nữa lại có thể để Trịnh Hiểu Phong bỏ qua cho Lâm Huỳnh Mai.
Trịnh Hiếu Phong ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát sau đó nói: "Thằng Hoàng Thiên khốn nạn này có Ngọc An rồi mà nó còn không biết đủ sao? Lại còn ở bên ngoài tìm người tình. Hừ hừ.
"Ai nói không phải chứ! Tiền cháu thả Huỳnh Mai ra đi xem như cháu làm Huỳnh Mai bị thương thì Hoàng Thiên cũng sẽ không đau lòng, cháu muốn làm cho Hoàng Thiên đau khổ thì bắt người tình và em gái của nó rồi chỉnh đốn là được, Hoàng Thiên khẳng định sẽ rất nôn nóng"
Trương Lan Phượng nôn nóng nói.
"Ha ha ha! Dì Phương con mẹ nó dì thật sự là nhân tài. Được thôi, dì nói cho cháu biết địa chỉ của hiệu thuốc đông y kia đi, nhưng mà dì phải giữ bí mật không được nói việc này cho Hoàng Thiên biết."
Trịnh Hiểu Phong cười ha ha nói.
Trương Lan Phượng nghe xong thì vội vàng nói địa chỉ cho Trịnh Hiếu Phong, bà ta theo dõi Phan Thanh Linh nên hiển nhiên sẽ biết hiệu thuốc của Phan Thanh Linh ở đâu.
Sau khi tiết lộ địa chỉ cho Trịnh Hiếu Phong thì Trương Lan Phượng nói: "Tiền à, bây giờ cháu có thể thả Huỳnh Mai ra được chưa?"
"Bây giờ vẫn chưa thể thả được, chờ sau khi cháu đã thuận lợi rồi lại nói."
Trịnh Hiếu Phong cười gần nói sau đó cúp điện thoại.
Trương Lan Phượng nôn nóng đến nỗi dậm chân vội vàng gọi điện thoại cho Trịnh Hiểu Phong thể nhưng lại không gọi được.
"Trần Giang, phải làm sao bây giờ Trịnh Hiểu Phong vẫn không chịu thả Huỳnh Mai ra"
Trương Lan Phượng nôn nóng đến nỗi hoang mang lo sợ hỏi Trần Giang.
Trần Giang có thể có ý định gì chứ? Cô ta làm như thật sự nâng cằm lên suy nghĩ sau đó nói: "Dì hai, bây giờ chỉ có thể chờ đợi thôi, đợi Trịnh Hiếu Phong thả Huỳnh Mai ra"
Trương Lan Phượng nghe thấy thì tức giận tới mức trợn trắng mắt thầm nghĩ Trần Giang quả thực là nói nhảm.
Mà lúc này sau khi Hoàng Thiên lái xe rời khỏi nhà của Trương Lan Phượng thì lập tức gọi điện thoại cho Lã Việt.
Trịnh Hiểu Phong và Trịnh Hải rời khỏi nhà Trương Lan Phượng chưa bao lâu nên trước mắt hẳn là vẫn chưa rời khỏi thành phố Bắc Ninh, phải nhân cơ hội này mau chóng tìm Trịnh Hiếu Phong mới được.
Loại chuyện này chỉ cần giao cho Lã Việt là được, chỉ cần Lã Việt ra tay thì sẽ nắm chắc có thể tìm ra Trịnh Hiếu Phong.
Sau khi gọi điện thoại cho Lã Việt thì Hoàng Thiên rất nhanh đã gặp mặt Lã Việt.
"Cậu Phong, con bé Trịnh Hiếu Phong kia lại trở về rồi sao?" Lã Việt bước từ trong xe xuống đi đến bên cạnh Hoàng Thiên, không dám tin hỏi.
Lã Việt biết chuyện Trịnh Hiếu Phong bị Hoàng Thiên đưa đi đào quáng.
Anh ta rất khó tưởng tượng Trịnh Hiểu Phong thế mà lại chạy trở về còn bắt cả cô em vợ của Hoàng Thiên!
Hoàng Thiên châm điếu thuốc hít một hơi rồi phun ra một làn khói. "Đúng vậy, chẳng những quay về mà còn bắt Huỳnh Mai đi".
Hoàng Thiên lạnh giọng nói.
Lã Việt gật đầu nói với Hoàng Thiên: "Cậu Chu muốn tôi làm cái gì thì anh cứ phân phó"
"Anh giúp tôi tìm ra Trịnh Hiểu Phong và Trịnh Hải càng nhanh càng tốt."
Hoàng Thiên nói với Lã Việt.
Lã Việt nghe vậy thì không nói gì lấy điện thoại di động ra bắt đầu ra lệnh cho cấp dưới hành động.
Đây không phải là lần đầu tiên Lã Việt giúp Hoàng Thiên làm loại chuyện này.
Ở thành phố Bắc Ninh Lã Việt có phương pháp tìm kiếm rất rộng, cho nên tìm một người đối với Lã Việt mà nói không phải là việc gì khó.
Anh ta cũng rất có lòng tin có thể giúp Hoàng Thiên.
Sau khi ra lệnh cho cấp dưới Lã Việt nhìn Hoàng Thiên thì phát hiện vẻ mặt Hoàng Thiên lộ ra vẻ rất ngưng trọng, giống như cho tới bây giờ đều chưa từng lo lắng như vậy.
"Cậu Chu đừng quá lo lắng, cô em vợ của anh sẽ không sao đâu, Trịnh Hiểu Phong và Trịnh
Hải không có lá gan kia đầu, họ sẽ không dám làm gì cô em vợ của anh đầu"
Lã Việt an ủi, đương nhiên anh thấy Trịnh Hiểu Phong và Trịnh Hải không có can đảm giết chết Lâm Huỳnh Mai.
Nhưng mà Lâm Huỳnh Mai rơi vào trong tay Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải thì rất có thể sẽ bị làm nhục, bởi vì dáng dấp Lâm Huỳnh Mai xinh đẹp, Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải cũng không phải người có thể bỏ qua cô gái như hoa như ngọc này?
"Khó nói, hiện tại Trịnh Hiếu Phong không còn như lúc trước nữa"
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
Không đợi Lã Việt nói gì Hoàng Thiên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mặc dù nhà mình và nhà của cha nuôi đều có sắp xếp đội viên bảo vệ nhưng Phan Thanh Linh và Hoàng Linh mở tiệm thuốc Trung Y lại không có người bảo vệ