Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ Lam và Điềm Ni đều ngây người, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa chỗ này, bởi vì bọn họ không có khả năng sinh tồn, ngoại trừ ở bên trong cái 

thôn nhỏ này thì bọn họ còn có thể đi đâu?” 

Nhưng mà bây giờ khác với trước kia, bây giờ Điềm Ni xảy ra chuyện, chỉ sợ trong làng sẽ có lời đồn, cuộc sống sau này của Điềm Ni sẽ không được tốt. 

Nếu có thể vào trong thành phố sống, đương nhiên là chuyện tốt. 

Sau khi bà cụ Lam suy nghĩ xong thì nói với Hoàng Thiên: “Vậy thì tốt, nhưng mà sẽ gây thêm phiền phức cho cậu Thiên” 

Hoàng Thiên mỉm cười nói với bà cụ Lam: “Bà và Điềm Ni giúp cháu giải độc trùng cổ, phần ân tình này Hoàng Thiên cháu vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, sao có thể gọi là gây thêm phiền phức được?” 

Bà cụ Lam cười giản dị, không biết phải nói cái gì. 

Hoàng Thiên thấy bà cụ Lam và Điềm Ni đồng ý thì trong lòng rất vui vẻ, nói với Hạ Khôn: “Giám đốc Khôn, sau khi về thành phố thì ông lập tức sắp xếp chỗ ở cho bà cụ Lam và Điềm Ni, phải là biệt thự, chi phí được tính vào tài khoản của công ty 

"Dạ!" 

Hạ Khôn đồng ý ngay lập tức. 

“Còn nữa, nếu em gái Điềm Ni muốn ra ngoài làm việc, ông phải cố gắng thu xếp tốt nhất, phải đảm bảo hai mẹ con bọn họ không phải lo cơm áo gạo tiền” 

Hoàng Thiên dặn dò. 

“Tôi hiểu rồi thưa gia chủ, nhất định tôi sẽ làm theo lời của cậu” Hạ Khôn đảm bảo với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên yên tâm, anh vẫn biết nhìn người, cái người tên Hạ Khôn này rất đáng tin cậy. 

Sau khi sắp xếp xong xuôi hết, Hoàng Thiên không tiếp tục ở lại Phương Tây nữa, anh dẫn theo Fini trở về thành phố Bắc Ninh. 

Trải qua lần đồng sinh công tử này, tình bạn giữa Hoàng Thiên và Fini càng 

thêm sâu nặng, giữa bọn họ có loại tình cảm cùng chung hoạn nạn. 

“Anh Thiên, anh đã sắp xếp công việc cho em gái Điềm Ni rồi, vậy còn tôi thì sao?” 

Fini nửa thật nửa đùa nói với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên cũng cười nói: “Không phải tôi đã nói rồi sao, để cho cô đến chỗ của Thanh Linh làm việc, trụ sở Dược phẩm của Hoàng Thị đã bắt đầu thi công ở thành phố Bắc Ninh, tạm thời cô cứ đến đó làm việc đi” 

“Quá tốt rồi, vậy anh dẫn tôi đi xem được không?” 

Fini vô cùng vui vẻ, ôm lấy cánh tay Hoàng Thiên nói. 

Hoàng Thiên hơi giật mình, anh không biết là vì Fini quá vui vẻ nên không chế được hành động, hay là cố ý làm vậy. 

Fini cũng có cảm giác không ổn, dù sao Hoàng Thiên cũng là một người đàn ông đã kết hôn, còn có con, cô ta làm như vậy sẽ khiến Hoàng Thiên bối rối, 

Nhưng cô ta lại không nhịn được muốn thân mật với Hoàng Thiên, cho nên cô ta cũng rất xoắn xuýt. 

Thấy Hoàng Thiên không từ chối, cô ta cũng không có buông ra, ôm tay Hoàng Thiên lên taxi. 

Trụ sở dược phẩm mới của Hoàng Thị được xây dựng ở ngoại ô thành phố Bắc Ninh, bọn họ không đặt trụ sở ở trong thành phố bởi vì không tìm được chỗ thích hợp. 

Tuy nhiên, với thực lực của nhà họ Hoàng, nơi nào được chọn thì sẽ kéo theo kinh tế nơi đây phát triển, đây là điều không thể chối cãi. 

Sau khi đến nơi, Hoàng Thiên dẫn theo Fini xuống xe. 

Nhìn công trường đang thi công này, Hoàng Thiên cất bước đi vào phòng dự án. 

“Gia chủ, tại sao anh lại tới đây?” 

Khi bọn họ bước vào phòng dự án thì nhìn thấy Lưu Nguyệt Hoa, cô ấy vui vẻ chạy ra đón Hoàng Thiên. 

Bây giờ Lưu Nguyệt Hoa chính là chủ tịch của Quốc Tế Hoàn Vũ, có Hoàng Thiên bổ nhiệm, không ai dám không phục. 

Lưu Nguyệt Hoa thực sự có năng lực, làm việc tích cực hơn nhiều so với Lương Mạnh Bắc, chính là tuổi trẻ nhiệt tình. 

Hoàng Thiên nhìn Lưu Nguyệt Hoa xinh đẹp như hoa, có một cấp dưới như vầy, bình thường nhìn rất là vui mắt. 

Nhưng mà hôm nay Lưu Nguyệt Hoa có chút kỳ quái, một bên mặt đỏ ứng, còn có chút sưng. 

Kinh nghiệm của Hoàng Thiên rất là phong phú, anh cũng không ít lần đi tát người ta, anh vừa liếc mắt một phát là có thể nhìn ra, Lưu Nguyệt Hoa bị người ta tát. 

“Nguyệt Hoa, một cô bị sao vậy?” 

Hoàng Thiên chỉ vào bên mặt sưng đỏ của Lưu Nguyệt Hoa, hỏi. 

Lưu Nguyệt Hoa nghe xong những lời này thì mặt càng đỏ hơn. 

Tuy nhiên, cô ấy cũng rất tức giận, cắn răng không nói một lời. 

Người luôn sáng sủa hoạt bát như Lưu Nguyệt Hoa mà lại không nói lên lời, Hoàng Thiên biết việc này rất nghiêm trọng. 

“Xảy ra chuyện gì? Cô cứ nói ra đi, có tôi ở đây chống lưng cho cô? 

Hoàng Thiên trầm giọng nói với Lưu Nguyệt Hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK