Mục lục
Chàng rể vô địch (Chàng rể đệ nhất) – Hoàng Thiên - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mày cảm thấy rất hài lòng khi phá hoại một cô gái nhỏ trở thành như thế này đúng không?" 

Hoàng Thiên nghiêm nghị chất vấn Cao Thương Mặc. 

Sắc mặt Cao Thương Mặc thay đổi, trong lòng ông ta hiển nhiên hiểu rõ ông ta 

đã làm gì. 

Ông ta thấy Hoàng Thiên chất vấn như vậy thì không có trả lời, trong lòng rất hoảng sợ. 

"Tao đang hỏi mày đấy!". 

Hoàng Thiên tức giận nói rồi đâm một nhát dao vào bên sườn Cao Thương Mặc. 

"Ai a!" 

Cao Thương Mặc đau đến nỗi kêu lên thê thảm, ông ta tu luyện ma đạo nên cơ thể cũng chỉ giống như người bình thường thì làm sao có thể chịu được bị đâm như vậy chứ. 

Khóe miệng Cao Thương Mặc chảy máu, trợn trừng hai mắt vừa giận vừa sợ nhìn chằm chằm Hoàng Thiên. 

"Con mẹ nó còn dám trừng mắt với tao sao?" 

Hoàng Thiên thật sự nổi giận, gào to rồi lại đâm thêm mấy nhát dao vào sườn Cao Thương Mặc. 

Bịch bịch. 

Cao Thương Mặc không chịu được giống như con chó chết ngã xuống đất. 

"Sư phụ..." 

Thằng nhóc kêu lên nhưng lại không dám đi tới. 

Cậu ta cũng không phải là đau lòng cho sự phụ của mình, chỉ là nếu như Cao Thương Mặc xong đời thì cậu ta cũng khó có thể sống sót nên cậu ta vẫn rất lo lång. 

Dưới người Cao Thương Mặc có một vũng máu, yếu ớt như cảm thấy bản thân sắp xong đời rồi. 

Hoàng Thiên vẫn chưa nguôi giận, xem như đã làm thịt Cao Thương Mặc nhưng cũng không thể nào khôi phục lại những tổn thương mà Điềm Ni đã nhận, đây chính là bi kịch. 

"Anh Thiên thật sự muốn giết ông ta sao?" 

Fini đi tới nhỏ giọng hỏi Hoàng Thiên. 

"Loại phần tử cặn bã già cỗi này không giết giữ lại sẽ là tai họa cho xã hội loài người sao?" 

Hoàng Thiên hỏi ngược lại. 

"Đúng vậy, nên giết." 

Fini nghiến răng nghiến lợi, cô ấy cũng hận thấu xương Cao Thương Mặc. 

“Cậu Thiên, anh không thể giết sư phụ của tôi nếu không anh có hối hận cũng không kịp" 

Đúng lúc này thằng nhóc kia đi tới gần chững chạc đàng hoàng khuyên Hoàng Thiên. 

Cậu ta không đi tới nói chuyện thì còn tốt, cậu ta vừa mới đi tới thì Hoàng Thiên càng tức hơn. 

Cao Thương Mặc không phải con người thì thằng nhóc này cũng không phải thứ tốt đẹp gì, ít nhất cũng là chó săn nối giáo cho giặc. 

"Ông ta không chỉ phải chết, mày cũng không được sống." Hoàng Thiên tức giận, túm tóc thằng nhóc. 

"Không! Cậu Thiên, xin hãy nghe tôi nói, nghe xong giết cũng không muộn" 

Thằng nhóc lo lắng, vội kêu tên Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên nghe thấy vậy, biết thằng nhóc này nói lời còn có hàm ý khác nữa. 

"Nhanh nói đi, mày tốt nhất xác định được những lời sắp nói thuyết phục được tao" Hoàng Thiên lạnh lùng nói. 

"Cậu Thiên, sư phụ của tôi không thể chết, nếu như sư phụ của tôi chết rồi, thì các người đừng hòng ai có thể thoát ra khỏi hang động này được" 

Chàng trai trẻ lo lắng nói với Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên giật mình, mặc dù không tin vào lời nói vớ vẩn này, nhưng nhìn chàng trai trẻ này, có vẻ như cậu ta không hề nói dối hay lươn lẹo. 

"Động không bị chặn, tại sao không ra được?" Hoàng Thiên cả giận nói. 

"Cậu Thiên, anh không biết sư phụ của tôi đâu, ông ta... Ông ta thật ra không phải người sống..". 

Chàng trai trẻ nói với Hoàng Thiên, giọng run run. 

"Không phải người sống?" 

Hoàng Thiên trừng mắt nhìn cậu, không hiểu ý trong câu nói này của cậu ta. 

"Cậu Thiên, gã nói đúng đó, Cao Thương Mặc không phải là người sống bình thường." 

Lúc này, bà cụ Lam lên tiếng, nhìn Hoàng Thiên. 

Hoàng Thiên không tin chàng trai trẻ đó, nhưng anh vẫn tin những gì bà cụ Lam nói. 

"Bà cụ Lam, chuyện này là sao?" Hoàng Thiên hỏi bà cụ Lam. 

Bà cụ Lam thở dài nói: "Cao Thương Mặc tu luyện ma đạo, hai năm trước ông 

ta đã trở thành xác sống, xác sống có nghĩa là thể xác còn sống, nhưng linh hồn không còn trong thể xác"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK