Mục lục
Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Vương Diễm thấp thỏm, thần sắc căng thẳng, rõ ràng có chút lo lắng. Nhìn vào người thanh niên thần bí, dáng vẻ thong thả ung dung đang tự rót tự uống phía sau tấm rèm bằng hạt thuỷ tinh nhưng lại không dám hé miệng oán thán một lời.

Đối phương truyền gọi hắn đến đây, đã bắt hắn phải đợi đến cả nửa canh giờ rồi mà một câu cũng chưa nói.

Bốp!

Người thanh niên thần bí ở phía sau rèm đặt mạnh chén rượu trong tay lên đất. Ánh mắt lạnh lùng xuyên qua tấm rèm rơi trên người Vương Diễm, lạnh giọng nói: “Vương Diễm, ngươi đúng là kém cỏi… một việc mười phần chắc chín như thế mà lại thất bại được”.

Phịch!

Sắc mặt Vương Diễm tái mét, thần sắc trở nên cực kỳ khó coi, nhưng trong mắt vẫn mang chút bất đắc dĩ, trầm giọng nói: “Điện hạ, lần này thực sự không thể trách ta, ai cũng không ngờ được thằng nhóc đó lại có thực lực mạnh mẽ như thế. Thường Hạo và Sở Hạo Vũ bắt tay với nhau mà còn thất bại trong tay hắn…”.

Người ở phía sau tấm rèm thở dài một hơi, nghịch chén rượu trên tay cười tự giễu nói: “Năm ngoái ngươi nói với ta, người này chỉ là một tên kiếm nô đến từ địa phương nhỏ, không cần phải để ta ra tay giúp ngươi. Bây giờ lại huỷ hoại cả Sở Hạo Vũ mà ta tương đối coi trọng trước mặt tất cả mọi người, yêu nghiệt của hội Thanh Huyền lần đầu tiên gặp phải tình trạng thảm hại thế này”.

Mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt của người thanh niên thần bí xuyên qua tấm rèm rơi lên người Vương Diễm lại khiến hắn như thể đang rơi vào hầm băng, tay chân lạnh toát.

Lâm Nhất!

Vương Diễm âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nếu như không phải Lâm Nhất thì hắn làn gì đến mức thảm hại như vậy ở trước mặt điện hạ.

“Thôi, việc này ngươi không cần phải nhúng tay vào nữa, dám huỷ hoại người của hội Thanh Huyền ta, ta ngược lại muốn xem xem rốt cuộc là hắn có bản lĩnh gì”.

Nụ cười trên mặt người thanh niên thần bí khép lại, phẩy phẩy tay nhưng lại khiến cho Vương Diễm như trút bỏ được gánh nặng, trong lòng cũng đồng thời thoáng qua niềm vui sướng, nhưng mà trên mặt vẫn mang đầy vẻ tự trách nói: “Thuộc hạ bất tài, loại người như vậy mà lại phải khiến điện hạ đích thân ra tay, thuộc hạ chấp nhận chịu phạt”.

Tự rót cho mình một ly rượu, người thanh niên liếc mắt nhìn Vương Diễm, không hề để ý đến chút suy nghĩ vặt vãnh của hắn.

Sắc mặt hơi nghiêm trọng nói: “Tình trạng của Bạch Lê Hiên thế nào rồi?”

Vương Diễm chắp tay nói: “Nghe trưởng lão Tông môn nói, Bạch Lê Hiên có đến tám chín phần là sẽ thăng cấp lên thánh thể. Đến nay vẫn chưa xuất quan chỉ là đang cố gắng hết sức, muốn vào ngày xuất quan sẽ có thể tích luỹ đủ để làm nên điều khác biệt”.

Trong mắt người thanh niên không có nhiều bất ngờ, khẽ giọng nói: “Hân Tuyệt thì sao?”

Nhắc đến Hân Tuyệt, sắc mặt Vương Diễm có chút khó coi, nhỏ giọng nói: “Không lâu trước đó, hắn đã thăng cấp lên cảnh giới Huyền Võ tầng thứ 10, trưởng lão Tông môn cực kỳ coi trọng hắn. Thậm chí còn mong chờ hắn có thể đạt được hạng nhất trong Long môn tranh tài lần này”.

“Hạng nhất?”

Sắc mặt người thanh niên bỗng nhiên trở nên âm u, trong mắt thoáng qua sát ý: “Hắn ngược lại vẫn không chịu từ bỏ, hạng nhất Long môn tranh tài có thể đưa ra một yêu cầu với Thánh sử. Hai huynh muội này chỉ e là có nằm mơ cũng muốn đạt được hạng nhất trong Long môn tranh tài”.

Vương Diễm vội vàng nịnh hót nói: “Có điện hạ ở đây, hắn muốn tranh hạng nhất cũng chỉ là người si nói mộng, chỉ riêng việc cho rằng có thể thoát

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
L
01 Tháng mười hai, 2023 00:51
Không ai làm tiếp bộ Độc tôn truyền kỳ hả mọi người
BÌNH LUẬN FACEBOOK