Dưới sự dao động của linh ấn, bích hoạ loé lên một tầng ánh sáng màu xanh lá, cả người Lâm Nhất bị hút vào trong.
Một khắc sau, hai bóng người gần như đuổi sát theo sau đánh một chưởng lên bích hoạ.
Ầm!
Nhưng ánh sáng trên bích hoạ đã tối lại, hai chưởng mang khiến đại điện kêu ong ong, nhưng lại chẳng thể nào đả thương Lâm Nhất.
“Đáng ghét!”
Sắc mặt của Huyết Lang và Lãnh bảo chủ đều khá khó coi.
Nhiều người ra tay như thế vẫn có thể khiến một tiểu tử Dương Huyền đại thành trốn thoát, thật là mất mặt.
“Đừng để ta gặp phải ngươi một lần nữa!”
Huyết Lang mắng to, đánh một chưởng lên bích hoạ Chu Tước, cùng Phó lão tiến vào khu vực trung tâm.
“Mau đi thôi, tuyệt đối không thể để hai người này chiếm lợi thế”.
Sắc mặt Lãnh bảo chủ rất nặng nề, ông ta không dám chậm trễ, dẫn Lãnh Hương Vân và hai vị bảo chủ đi vào bích hoạ.
Sau khi mấy người họ đều đi hết, đại điện trống rỗng cũng không tĩnh lặng quá lâu.
Hai bóng người đẩy mở cửa đá.
Phong Vô Hận trông như thiếu niên và Cổ đại sư mất một cánh tay lần lượt bước vào.
“Thanh long, bạch hổ, chu tước… Xem ra đã có ba người lấy được linh ấn rồi, ngoài Huyết Lang và Lãnh lão cẩu kia, còn có người thứ ba nữa sao?”
Trong mắt Cổ đại sư lộ vẻ nghi ngờ, linh ấn này thiết kế khá kín đáo, nếu không vì thành tựu Linh văn của gã vô cùng cao siêu cũng sẽ không phát hiện ra tượng đá kia có gì kỳ lạ.
Nhưng khi đi tới cánh cửa cuối cùng, gã lại phát hiện ba linh ấn đều đã bị lấy được rồi.
“Chuyện này còn thú vị hơn trong tưởng tượng của ta nữa”.
Phong Vô Hận nở nụ cười, ông ta vốn cho rằng bản thân hoàn toàn khống chế toàn cục, vì bản đồ kho báu trong tay Huyết Lang là do ông ta cố ý chỉnh sửa cho đối phương.
Bây giờ xem ra trong đội ngũ tìm kho báu này có rất nhiều cao nhân.
Có điều ai dám tranh giành Phệ Huyết Ma Điển với ta, kẻ đó đều phải chết!
Trên khuôn mặt trẻ trung của Phong Vô Hận để lộ vẻ cay nghiệt và nham hiểm hoàn toàn không phù hợp với độ tuổi, trông rất kỳ lạ.
Trong khu vực trung tâm.
Lâm Nhất xuyên qua bích hoạ Thanh Long, xuất hiện trong một căn phòng đá rất đẹp.