Mục lục
Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Mặc dù ba người đang đau đớn lăn lộn trên mặt đất chưa chết, nhưng một người bị lột da, một người thì bị huyết chú tái phát cào cấu da thịt mình nát bấy, một người đột nhiên già đi, giống như phát điên. Ba cao thủ cảnh giới Âm Dương tiểu thành đỉnh phong, người không ra người quỷ không ra quỷ, sống không bằng chết.  

 

Thủ đoạn của Lôi Vân Tử khiến người ta nhìn thấy mà rét run.  

 

“Xin lỗi, ta từ chối”.  

 

Lâm Nhất gần như không cần suy nghĩ, mở miệng nói ngay.  

 

Giao một cô gái mới mười bốn mười lăm tuổi ra để tế máu, chuyện này hắn không làm được, bây giờ không, sau nay chắc chắn cũng sẽ không.  

 

Bất kể ngươi là ai, không thể chính là không thể!  

 

Bóng ma màu máu trên đàn tế lập tức thoắt ẩn thoắt hiện, một luồng khí lạnh lẽo lan tràn ra ngoài. Bầu không khí trong đại điện trở nên vô cùng âm u, kết hợp với tiếng la hét xé gan xé ruột của đám người Lãnh bảo chủ càng khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.  

 

Ầm!  

 

Bóng ma màu máu ẩn hiện đột nhiên trở nên vô cùng u ám, giọng nói già nua của Lôi Vân Tử lại vang lên: “Giao cô gái kia cho ta, những báu vật khác trong kho báu đều có thể cho ngươi. Ta đúng là không còn thực lực mạnh mẽ như xưa… Nhưng ngươi tốt nhất đừng thăm dò giới hạn của ta”.  

 

“Giới hạn?”  

 

Trong mắt Lâm Nhất lóe lên sự chế giễu, loại người này mà cũng có giới hạn. Hắn ngẩng đầu lên nhìn lão ta, giễu cợt: “Vậy thì để ta xem xem giới hạn của các hạ ở đâu, người sống ta không sợ, một kẻ đã chết tốt nhất nên thành thật một chút cho ta!”  

 

Sự cứng cỏi của thiếu niên vượt ngoài dự liệu của mọi người, Phó đại sư và Cổ lão đầu đều vô cùng ngạc nhiên.  

 

Rõ ràng bọn họ không ngờ được Lâm Nhất lại dám nói chuyện với Lôi Vân Tử như vậy.  

 

Đối với Lâm Nhất mà nói lại là điều đương nhiên. Nếu lão quỷ này thật sự có bản lĩnh lớn bằng trời, e rằng một đầu ngón tay là có thể chọc chết mình.  

 

Bây giờ, chỉ cần hắn không tới gần đàn tế, không tham lam Phệ Huyết Ma Điển kia, hắn thật sự muốn xem xem lão ta còn có năng lực gì.  

 

“Tiểu bối ngu xuẩn, hồ đồ cố chấp!”  

 

Lôi Vân Tử nổi giận, đánh ra một thủ ấn cổ xưa. Ba người giãy giụa trên mặt đất bỗng nhiên không chịu khống chế run lên.  

 

Trong chớp mắt, linh ấn Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ trong cơ thể ba người liên tục bùng phát.  

 

Đầu tiên là tỏa ra hào quang rực rỡ, tiếp đó ba người đột nhiên đứng dậy, toàn thân ma khí ngút trời. Được số ma khí đó truyền vào, Huyết Lang lại lần nữa khoác lên mình giáp Viêm Long, huyết chú giữa trán Lãnh bảo chủ ẩn đi, trên người Phong Vô Hận phát ra tiếng gió sấm ầm ầm.  

 

Thanh thế của ba người làm người ta sợ hãi, khí tức đáng sợ hơn trước kia nhiều.  

 

Chỉ khác một điều là con ngươi của ba người đen kịt, trống rỗng vô hồn, chỉ có tử khí mênh mông ngưng tụ thành ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, hội tụ trên người Lâm Nhất.  

 

“Trời ạ, ba người này lại bị biến thành Ma cương rồi…”  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
L
01 Tháng mười hai, 2023 00:51
Không ai làm tiếp bộ Độc tôn truyền kỳ hả mọi người
BÌNH LUẬN FACEBOOK