Tiếng của Tiểu Tử lại vang lên trong đầu Lâm Nhất, tấm tắc khen ngợi chiếc tiêu này, đúng là chuyện xưa nay hiếm thấy.
“Trúc thần Tử Ngọc?”
Lâm Nhất cầm cây tiêu ngọc trong tay, mắt lóe lên ánh sáng lạ thường, không ngờ chiếc tiêu ngọc này lại có xuất xứ hoành tráng như vậy.
“Hừ hừ, không biết hả?”
Bên trong không gian ý thức, Tiểu Tử bĩu môi, đắc ý nói: “Trúc thần Tử Ngọc rất quý giá đó. Dùng nó làm ống tiêu thì âm thanh trong veo, êm ái, lên cao như rồng, xuống thấp như tiên, có thể sấm vang chớp giật tận mây xanh, cũng có thể đâm kiếm chìm sâu xuống đầm nước u tối. Ngươi muốn tu luyện kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế thì nhất định phải học cách ngự kiếm bằng âm thanh, điều khiển long phượng. Dùng tiêu này để luyện tập ắt sẽ làm ít được nhiều.”
Cô nhóc lắc đầu, nói năng trôi chảy, biết rất nhiều chuyện.
“Không phải vừa rồi ngươi nói là đang giận à?” Lâm Nhất vuốt ống tiêu, buồn cười hỏi.
“Bản đế không chấp nhặt với ngươi.” Tiểu Tử chu môi, khoanh hai tay trước ngực, hừ một tiếng thật mạnh.
Cạch!
Tiểu Tặc Miêu đang liếm lông bỗng ngẩng đầu lên, con ngươi thu nhỏ lại.
Có người tới, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Kẽo kẹt!
Cửa bị đẩy ra, Phong Giác như một cơn gió được thổi tới trước mặt Lâm Nhất. Kiếm ý mênh mông cuồn cuộn như đại dương phả thẳng vào mặt, như thể có thể nuốt chửng Lâm Nhất bất kỳ lúc nào.
Nhưng kiếm ý mênh mông này lại biến mất toàn bộ khi đang chuẩn bị nuốt chửng Lâm Nhất chỉ sau một nụ cười của Phong Giác.
Kiếm ý tứ phẩm!
Đáy mắt Lâm Nhất lặng lẽ toát lên sự sắc bén. Chắc chắn kiếm ý của đối phương là kiếm ý tứ phẩm, đã tu luyện đến cảnh giới đỉnh phong viên mãn. Nếu không thì không thể nào gây ra áp lực lớn như vậy cho Lâm Nhất, kiếm ý trong cơ thể hắn bị áp chế hoàn toàn, không làm gì được.
“Bàn xong rồi.”
Phong Giác cười tủm tỉm nói: “Ba ngày sau, chưởng giáo sẽ tuyên bố trước mặt mọi người, ngươi sẽ trở thành đệ tử thân truyền của Phù Vân Kiếm Tông và có cơ hội leo lên núi Thánh Kiếm một lần. Sư huynh chỉ có thể giúp được ngươi tới đây thôi. Trong một năm tới, ngươi có thể phát triển được đến mức nào là tùy thuộc vào ngươi.”
Đệ tử thân truyền ít nhất phải có tu vi Tinh Quân. Núi Thánh Kiếm chỉ có đệ tử thân truyền ưu tú nhất mới có tư cách leo lên.
“Tài năng không tương xứng với địa vị chắc chắn sẽ bị ghen ghét.”
Lâm Nhất nhìn vào mắt đối phương, khẽ nói.
“Ồ?”
Nét mặt Phong Giác lộ vẻ suy tư, nở nụ cười như có như không: “Ta hoàn toàn không ngờ ngươi lại nói câu này. Đây chẳng hề giống phong cách của tiểu sư đệ trên con đường thông thiên chút nào.”
Lâm Nhất không trả lời, coi như đang đào hầm cho mình.
Dù là suất đệ tử thân truyền hay là cơ hội lên núi Thánh Kiếm, ở Phù Vân Kiếm Tông này không biết có bao nhiêu đôi mắt đang dòm ngó.
Hắn là người ngoài vừa mới đến, hơn nữa chỉ có tu vi cảnh giới Thiên Phách, đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông mà không nổi trận lôi đình thì mới lạ.
“Nếu tiểu sư đệ khó xử như vậy thì ta sẽ thoái thác giúp ngươi.” Phong Giác từ tốn nói.
“Đây không phải là phong cách của ta.” Lâm Nhất hờ hững đáp.
“Haha, chẳng phải đúng rồi à? Sư đệ cứ việc đợi ở Phù Vân Kiếm Tông, cuộc sống tốt đẹp của ngươi chỉ mới bắt đầu thôi.” Trên mặt Phong Giác nở nụ cười đa mưu túc trí. Hắn ta muốn xem thử Vương Tuyệt sư huynh sẽ dạy dỗ tiểu sư đệ kiêu căng khó thuần như thế nào.
Đáng tiếc nơi này là phủ Thương Huyền, thân phận của hắn ta đặc biệt nên không thể nào ở lại lâu.
“Hừ hừ, lão già này vừa nhìn đã biết là người rất xấu. Lâm Nhất đừng tin lời hắn ta, có thể có cuộc sống tốt đẹp mới là lạ đấy.” Giọng nói của Tiểu Tử vang lên.
“Không còn chuyện gì nữa, ta đi trước đây, một năm sau ta sẽ đến đón ngươi.” Phong Giác đứng dậy nói. Chắc chắn một năm sau sẽ đến đón đối phương, nhưng nếu không vượt qua thử thách, vậy thì sư tôn kia sẽ không có cách nào thu nhận hắn làm đồ đệ.
Lâm Nhất đứng dậy đi tiễn, cười nói: “Sư huynh đúng là đến vội mà đi cũng vội. Có điều ngươi vẫn chưa đưa quà gặp mặt cho ta đấy.”