“He he, ta nói các ngươi nghiêm túc như vậy làm cái gì. Hai người đều là những người đẹp khuynh thành, trận chiến này bất luận ai thắng ai thua, chắc chắn sẽ không khiến cho chúng ta phải thất vọng”.
“Nói không sai, trận chiến này so ra với trận Nguyệt Vi Vi đấu với Khuynh Nhược U còn thú vị hơn nhiều”.
Trên khán đài, tiếng bàn luận rì rào vang lên, hưng phấn được đẩy lên cao còn vượt qua cả trận đấu của Ô Tiếu Thiên và Phương Hàn Lạc lúc nãy nhiều.
Ngay đến cả Lâm Nhất cũng có vẻ đầy hứng thú, hắn rõ ràng quan tâm đến trận đấu này nhiều hơn trận đấu lúc trước một chút, có lẽ là vì có thể nhìn ra được chút manh mối gì đó từ Nguyệt Vi Vi.
Bây giờ hắn có thể khẳng định được là Nguyệt Vi Vi và Tô Tử Dao, Lưu Thương còn có Lý Vô Ưu đều đến từ thế giới kia, hơn nữa còn có lai lịch không tầm thường.
Chỉ là mục đích là gì thì đến bây giờ hắn vẫn không thể đoán được.
Đối với việc đào hôn mà nàng ta nói, Lâm Nhất không hề tin tưởng, hoặc có lẽ nguyên nhân phần lớn còn là vì Cổ lộ thần bí trong tinh không kia.
Trên đài, Khương Tử Diệp mở miệng nói trước, nàng ta cười nói: “Còn mong Vi Vi muội muội hạ thủ lưu tình, tỷ tỷ không sở trường nhảy múa”.
Nàng ta hạ tư thái của mình rất thấp, hai người này trước đó từng giao đấu với nhau khi tranh vé vào vòng mười, nhưng đó là trong tình huống mà cả hai bên đều đã xác định có được tấm vé vào vòng tiếp theo trong tay rồi. Chỉ đơn giản là thăm dò, còn xa mới đến được mức giao đấu, song phương hầu như chưa dùng đến thực lực thật sự.
Trận chiến này liên quan đến vị trí trong mười thứ hạng đầu, cho nên không có ai dám lơ là, hơn nữa cũng sẽ không có tình huống hoà nhau xảy ra.
Không phân thắng bại, không chết không ngừng.
“Vậy thì phải xem tỷ tỷ có ngoan hay không đã”.
Nguyệt Vi Vi cười nghịch ngợm, khiến người ta khó lòng phân biệt được thật giả, nàng ta rốt cuộc có lại tấu ra một khúc khiến Khuynh Nhược U trở nên vô cùng chật vật kia không.
“Xin lỗi, tỷ tỷ lại chẳng ngoan”.
Khương Tử Diệp cười nhạt, ra tay trước.
Xoẹt!
Bóng nàng ta loé lên, vạt váy tung bay khi ẩn khi hiện như mây bay trên trời còn mang theo chút hàn ý.
Cảm nhận được áp lực do Khương Tử Diệp mang đến, Nguyệt Vi Vi không dám coi thường, sáo ngọc như kiếm.
U quang từ sáo ngọc phát ra lạnh lẽo đâm thủng cả hư không, kèm theo đó là tiếng sáo như một cơn gió buốt lạnh đâm thẳng qua.
U U!
Cùng lúc khi tiếng tiêu vang lên, gió lạnh cũng luồn qua tiếng tiêu đánh về phía trước người của Khương Tử Diệp.
“Giáng Vân Thủ!”
Khương Tử Diệp đột ngột biến chiêu, cả người bỗng dừng khựng lại ở giữa không trung, nhấc tay lên tóm vào hư không.
Uỳnh!
Trên bầu trời có thể nhìn thấy tầng mây giống như chiếc phễu đang dần chuyển động, đi kèm với đòn tấn công này của Khương Tử Diệp còn có lực hút khủng khiếp được bắn ra.
Rắc!
Giữa không trung truyền đến âm thanh nứt vỡ không ngừng, sắc mặt Nguyệt Vi Vi thoáng thay đổi, tàn ảnh sinh ra trong lúc nàng ta vội vàng lui về phía sau đều bị Khương Tử Diệp tóm được, nhìn khủng khiếp như thể hồn phách đều bị hút đi.