Khác hoàn toàn với sự sợ hãi và né tránh trước đây.
Vẻ mặt của mọi người càng khiến Lâm Nhất và Lý Vô Ưu thấy kỳ lạ hơn, hai người không dám hành động thiếu suy nghĩ, từ từ tiến về phía trước.
Đám đông đang chen chúc chợt tránh ra nhường cho họ một lối đi, hai người thuận lợi tiến về phía trước.
Uỳnh!
Vừa bước tới hai người đã nghe thấy tiếng giao tranh kịch liệt, tiếng nổ trong không trung vang lên đinh tai nhức óc.
Khí tức thật mạnh!
Còn chưa nhìn rõ, chỉ nghe âm thanh dao động hỗn loạn của chân nguyên, Lâm Nhất và Lý Vô Ưu đã cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Cùng cảnh giới, dù tu vi giống nhau, chất lượng chân nguyên khẳng định cũng khác nhau. Ví dụ như Lâm Nhất tu luyện Tử Diên Kiếm Quyết chắc chắn chân nguyên sẽ mạnh hơn chân nguyên của đệ tử cùng cấp nhiều.
Hắn rất nhạy cảm với chất lượng chân nguyên, đủ để phân biệt được người bằng cách nghe tiếng.
Hai người đưa mắt nhìn xung quanh, ngay lối vào kiếm chủng có hai bức tượng đá cổ cao gần trăm mét.
Dưới bức tượng đá, bốn thanh niên mặt mũi lạnh tanh, vẻ mặt ngạo nghễ đứng chắp tay sau lưng chặn ngay lối vào. Ánh mắt nhìn mọi người đầy vẻ khinh thường.
Phía trước bốn người có hai người đang đánh nhau, ngoài ra bên cạnh còn có vài người nữa với vẻ mặt chật vật, họ đều đang quỳ dưới đất.
Rất trùng hợp, Lâm Nhất nhận ra một người trong đó chính là Cố Vân Phi hạng mười chín bảng Nhân.
Người đối đầu với hắn ta là một thanh niên mặc áo xám, hai người đều đã phát huy thực lực của mình, rút binh đao ra, kiếm mang xao động, tiếng leng keng vang lên không ngớt.
Xét về kiếm pháp thì thanh niên áo xám hơi yếu một chút, kiếm chiêu cũng không tinh xảo bằng Cố Vân Phi.
Phá Sơn kiếm pháp của Cố Vân Phi có uy lực vô song, nổi tiếng bá đạo và hung tợn, xét về khí thế thì rõ ràng đã áp đảo đối phương.
Tuy nhiên chân nguyên của thanh niên áo xám lại dồi dào hơn rất nhiều, một tay hắn ta cầm kiếm có thể dễ dàng chống lại kiếm chiêu của Cố Vân Phi.
Lâm Nhất chỉ nhìn lướt qua cũng biết ưu thế của Cố Vân Phi sẽ không duy trì được lâu.
“Sư huynh, mấy người đó đang nhìn huynh kìa”.
Lý Vô Ưu nhìn mấy người quỳ dưới tượng đá, nhẹ giọng nói với Lâm Nhất.
“Ồ?”
Lâm Nhất nhìn theo tầm mắt hắn ta, sắc mặt hắn bất giác hơi thay đổi, trong số những người đang quỳ trên đất có Cố Bắc Huyền và Trần Lăng, ngoài hai người ra còn có mấy người nữa coi như hắn đã từng gặp, Nhiếp Thiên của liên minh Tử Vân, Hàn Phong của liên minh Khô Thuỷ, Nguỵ Tùng Hàn của liên minh Nghịch Thuỷ…
Đây đều là nhũng thiên kiêu ngoại môn hắn gặp trong lúc tranh đoạt cỏ Kiếm Hoàng. Thực lực đều thuộc nhóm hàng đầu bảng Nhân, rốt cuộc mấy người đứng chặn đường này có lai lịch gì?
“Chung sư huynh!”
Khi Lâm Nhất đang khó hiểu thì giọng nói quen thuộc vang lên, hai tỷ muội Lâm Yên và Lâm Thu Sam đang nhanh chân đi về phía hắn.
Lâm Nhất nhìn lại, sắc mặt Lâm Thu Sam tái nhợt, vô cùng yếu ớt, khoé miệng còn có vết máu.
“Có chuyện gì vậy?”