Nhưng nghĩ lại phong cách trước sau như một của Nguyệt Vi Vi thì liền bình thường trở lại, lúc trước khi đánh với Khương Tử Diệp cũng như vậy.
Sau khi Lâm Nhất xuống đài, nhẹ mở tay ra, lòng bàn tay liền xuất hiện một ngọn lửa màu đen đang bốc cháy, khi thì lại lóe lên lôi quang.
Ngay lúc ngọn lửa đang dần vụt cháy lớn hơn, Lâm Nhất chợt nắm chặt tay lại, dập tắt nguồn lửa không một chút dấu vết.
Long Viêm!
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên, Thương Long Cửu Biến đã tu luyện được đến cảnh giới viên mãn, quả nhiên có thể luyện hóa thành Long Viêm, Thương Long Chi Viêm.
Sau khi Nguyệt Vi Vi chạm đất, sắc mặt nàng ta càng tái nhợt rõ hơn.
Trong mắt Các chủ Thiên Yên Các hiện lên vẻ ưu sầu, lập tức âm thầm truyền âm nói: "Tiểu chủ, vết thương của người vẫn chưa khỏi hẳn, không nên tiếp tục dùng Thiên Âm Quyết nữa. Còn về vị Lâm công tử kia, nếu ta nhớ không lầm, quan hệ của hắn và vị thánh nữ của Đế Huyền Cung cũng không bình thường".
Hai má Nguyệt Vi Vi chợt đỏ lên, đôi mắt híp lại, lười biếng cười nói: "Ta biết rồi, nhưng ai bảo huynh ấy là Lâm ca ca của ta chứ, nên ta không muốn người khác bắt nạt huynh ấy".
Các chủ Thiên Yêu Các thở dài, nhất thời cạn lời.
Vị tiểu chủ này thật sự quá tùy hứng, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui, nếu như nàng ta không ăn nói tùy hứng thì cũng không phải là người đứng trước mặt mình rồi.
Vị phụ thân được mệnh danh là Nguyệt Ma Yêu Đế của nàng ta còn chưa trấn áp được nàng ta, huống chi là ông ta chứ?
...
Màn đêm buông xuống, đại chiến vẫn đang tiếp tục.
Sau khi qua thêm mấy vòng, Lâm Nhất chỉ còn lại ba đối thủ chưa giao chiến đó là Chúc Thanh Sơn, Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên.
Trên đài Thăng Long, Khương Tử Diệp đang giao đấu với Chúc Thanh Sơn, thắng bại giữa hai người này vô cùng quan trọng.
Nếu Chúc Thanh Sơn chiến thắng thì vẫn còn cơ hội tranh vào ba hạng đầu, còn một khi Khương Tử Diệp thua thì chỉ có thể xếp hạng thứ năm.
Đao pháp của Chúc Thanh Sơn quỷ dị khó lường khỏi phải bàn, rất khó để đối phó. Nhưng ý cảnh Vân của Khương Tử Diệp cũng thay đổi khôn lường giống vậy, Thiên Hoang Phá Vân Chỉ và uy lực của Phá Vân Chưởng cũng không thể xem thường.
Cho dù có mạnh như Chúc Thanh Sơn, trong nhất thời cũng cũng không cách nào tìm ra được kẽ hở của Khương Tử Diệp. Chỉ đành xúc tiến đao ý của mình phát huy đến đến cực hạn, khiến cho khắp đài Thăng Long đều là âm thanh gào khóc thảm thiết và đao quang màu đen nhiều không đếm xuể.
"Phệ Hồn!"
Tiếng ác quỷ không ngừng kêu rên, Chúc Thanh Sơn lập tức xuất hẳn chín đao, đầu tiên là diễn hóa hết đao ý thành ác quỷ im hơi lặng tiếng chui vào trong cơ thể đối thủ. Sau đó, chín đao quang màu đen xuyên thủng hư không tỏa ra ánh sáng chói mắt, không ngừng đánh tới từ phía sau.
"Thiên Hoang Phá Vân Chỉ!"
Khương Tử Diệp không dám khinh thường dù chỉ một chút, lập tức liền dùng đến Thiên Hoang Phá Vân Chỉ, thạch chỉ cổ xưa đột phá tầng mây, từng chỉ một làm vỡ chín luồng đao quang, đánh bay đối thủ.
Nhưng nàng ta lại không có ý truy kích, mà lại lách mình lùi về sau, cùng lúc đó thì tung ra bốn chưởng.