Dù không có dung nham chi tâm, đối với những võ giả Tiên Thiên mang công pháp thuộc tính hoả như bọn họ, nơi này cũng xem như một bảo địa phong thủy.
Trước khi nhắm mắt, Lâm Nhất nhìn thoáng qua, mặt đất dưới chân cách động hỏa diễm ở trung tâm ít nhất hai nghìn mét.
Chẳng trách Chương đại ca đến đây bốn tháng mà chỉ có thể lấy được một viên dung nham chi tâm.
Dung nham chi tâm vốn dĩ không nhiều, bây giờ lại còn cạnh tranh như thế, nếu mất đi cơ hội quyết định thì sẽ rất khó tranh giành một lần nữa.
Mình phải bình tĩnh lại trước rồi tính toán sau.
Nghĩ vậy, Lâm Nhất từ từ nhắm mắt lại, tu luyện ở trên đỉnh núi này.
Linh khí thuộc tính hoả cuồn cuộn khắp nơi đây, nồng đậm đến mức có hơi đáng sợ.
Người dám tu luyện ở đây đều có thể xem như một kẻ không tầm thường.
Nhưng dù có không tầm thường đến mức nào cũng không dám từ bỏ việc tu luyện.
Dù là Lâm Nhất cũng có ý thả chậm tốc độ hấp thu của Thuần Dương Công, không dám hấp thu quá nhanh.
Ngày tháng khô khan nhàm chán dần trôi qua trên đỉnh núi này.
Ầm ầm!
Bảy ngày sau, đỉnh núi Thiên Hỏa đột nhiên vang lên tiếng rung chuyển, mặt đất cũng khẽ rung.
Vụt!
Tất cả võ giả Thiên Tiên đang nhắm mắt tu luyện đều mở mắt, trong mắt không hẹn mà cùng lóe lên sự hưng phấn.
Trong động hỏa diễm xuất hiện những ánh lửa tựa như đom đóm, xuất hiện cuồn cuộn không dứt.
Sau khi xuất hiện, những ánh lửa đó tràn ngập cả đỉnh núi, vô cùng xinh đẹp.
Trong đó còn có thể nghe thấy tiếng nổ lốp bốp, liên miên không dứt. Đó là dung nham nóng bỏng đang không ngừng dâng trào!
Lúc này, nhiệt độ trên đỉnh núi cũng tăng cao, khiến mọi người đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Linh nguyên Tiên Thiên có tác dụng chịu đựng nhiệt độ trong người lại tăng lên rất nhiều.
“Cuối cùng cũng đến thời kỳ xao động rồi”.
Chương Nhạc ở bên cạnh Lâm Nhất vừa căng thẳng vừa hưng phấn nói.
“Thời kỳ xao động?”
Chương Nhạc giải thích: “Thời kỳ xao động xem như dấu hiệu báo trước của việc núi lửa phun trào, thời gian càng lâu, quy mô của mưa núi lửa lúc phun trào sẽ càng lớn. Có lẽ năm đến bảy ngày sau, núi lửa sẽ phun trào”.
Cuối cùng cũng tới!
Trong lòng Lâm Nhất cũng dâng lên chút hưng phấn, lúc trước khi đứng nhìn từ xa hắn đã cực kỳ rung động rồi.
Hôm nay không biết sẽ nhìn thấy cảnh tượng thế nào ở chỗ sâu đây.
“Lâm huynh đệ, đến lúc đó ngươi phải cẩn thận, nơi đây lòng người khó dò. Một khi có dung nham chi tâm phẩm chất tương đối cao xuất hiện, chắc chắn sẽ chém giết lẫn nhau. Người có thể lên đến đỉnh núi sẽ rất ít chết trong mưa núi lửa, đa phần đều là…”
Chương Nhạc hạ thấp giọng, cho Lâm Nhất một ánh mắt tự ngươi hiểu đi.
“Yên tâm, ta sẽ chú ý”.
Lâm Nhất trông rất vô hại, nở một nụ cười xán lạn, nhưng trong lòng lại không ngừng châm chọc.
Ngọn lửa trên đỉnh núi đem lại áp lực rất lớn, người đến đây luôn phải giữ lại chút sức để chống đỡ trước nhiệt độ cao này.
Nhưng thời điểm mấu chốt, Lâm Nhất vẫn có thể kích hoạt Viêm Ma Chi Khu, để hắn không cần phải phân tâm.
Mặt đất nóng bỏng chẳng những không làm hại đến Viêm Ma Chi Khu của hắn mà còn có tác dụng rất lớn.
Quan trọng nhất là hắn còn có sát khí cổ kiếm hạp!
Dù là cao thủ Tiên Thiên lục khiếu dám có ý đồ với hắn, chỉ cần ở trên đỉnh núi này, Lâm Nhất tự tin rằng mình có thể khiến đối phương phải trả giá thê thảm.
Chớp mắt một cái đã sáu ngày trôi qua.
Xao động trên núi Thiên Hoả càng rõ ràng hơn, người trên đỉnh núi cũng tỏ vẻ vô cùng áp lực.
Vừa phải đề phòng mưa núi lửa bộc phát còn phải luôn đề phòng người bên cạnh, lúc nào cũng phải chịu đựng nhiệt độ cao đến mức đáng sợ.
“Vẫn chưa đến sao?”
Sắc mặt Chương Nhạc dần trở nên nặng nề, cảm thấy thời kỳ xao động lần này dường như không tầm thường.
“Chương đại ca, làm sao vậy?”
Lâm Nhất tò mò hỏi.
Chương Nhạc nói với giọng điệu nặng nề: “Thời kỳ xao động đã trôi qua sáu ngày, dường như núi Thiên Hỏa vẫn chưa đến điểm giới hạn, có lẽ thời kỳ xao động lần này sẽ kéo dài hơn mười ngày”.
Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, giữa lông mày thoáng hiện vẻ nặng nề.
Thời kỳ xao động như là thời kỳ giữ sức của võ giả vậy.
Thời gian giữ sức càng lâu, uy lực khi ra tay sẽ càng đáng sợ, mưa núi lửa của núi Thiên Hỏa cũng giống thế.
Thời kỳ xao động hơn mười ngày, vậy khoảnh khắc núi lửa phun trào sẽ vô cùng đáng sợ.
Lần đầu tiên đối mặt với mưa núi lửa đã gặp phải tình huống như vậy, Lâm Nhất thấy hơi căng thẳng lo lắng.
Đúng như lời Chương Nhạc nói, mười ngày sau, núi Thiên Hỏa vẫn nằm trong thời kỳ xao động, mãi không xuất hiện điểm giới hạn.
“Thời kỳ xao động này hơi đáng sợ đấy”.
“Ta thấy ít nhất còn mất hơn năm ngày nữa”.
“E rằng sẽ có người chết trong mưa núi lửa lần này!”
Không khí hiện trường rất nặng nề, mọi người bàn luận sôi nổi, ai cũng tỏ vẻ căng thẳng.
“Vương lão lùi lại rồi!”
Có người ngạc nhiên hô lên, một ông lão áo gai vẫn luôn đứng ở chỗ cách động hỏa diễm hơn trăm mét mang nét mặt nặng nề, lùi lại khoảng trăm mét mới dừng lại.
Trước giờ đối phương tài cao gan lớn, tự tin vì mình có tu vi Tiên Thiên thất khiếu, tranh giành vị trí có lợi nhất để tranh đoạt dung nham chi tâm.
Nhưng thời kỳ xao động lần này có hơi quá, ngay cả cao thủ như Vương lão cũng thấy sợ.
Ông ta lùi lại khiến mọi người đều thấy sợ.
Vụt vụt vụt!
Nó tựa như một tín hiệu nguy hiểm, mọi người vốn dĩ đang đứng yên đều lùi về sau rất xa.
Chương Nhạc và Lâm Nhất cũng không dám coi thường.
Hai người vốn đã đứng gần cuối thoáng chốc lùi đến bên rìa đỉnh núi, nếu còn lùi lại nữa sẽ rơi xuống núi luôn.
Nhưng năm ngày sau, điểm giới hạn vẫn chưa xuất hiện!
Núi Thiên Hỏa vẫn đang xao động không yên, vẫn ở trong thời kỳ xao động đáng sợ kia, thời kỳ xao động này đã kéo dài suốt nửa tháng rồi.
Vẻ mặt Chương Nhạc vô cùng u ám, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, hắn ta nói: “Ta ở nơi này đã bốn tháng, thời kỳ xao động dài nhất là mười ngày, lần đó trong nháy mắt đã có hơn mười người chết trong mưa núi lửa… Lần này, thời kỳ xao động đã kéo dài nửa tháng mà vẫn chưa kết thúc!”