Sáng sớm, khi ánh mắt trời chiếu rọi, Quần Long Thịnh Yến được vạn chúng mong đợi cuối cùng cũng đến.
Ánh ban mai chiếu xuyên qua khe cửa, tạo thành khoảng sáng và khoảng tối trong phòng.
Trên giường gỗ, Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân bỗng mở mắt, sâu trong mắt là kiếm ý hùng hậu cô đọng thành duệ khí, lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
Có một khoảnh khắc, duệ khí được cô đọng từ kiếm ý dường như chém đứt ánh ban mai.
Trong phòng đen kịt, chỉ có ánh sáng từ kiếm ý lóe lên, hệt như một ngôi sao nhỏ chiếu sáng bốn phía.
Kiếm ý vốn là hư vô, chỉ khi rót vào kiếm khí hoặc sát chiêu mới bày ra lực sát thương chân chính, và chỉ có hư vô mới có thể chém đoạn hư vô, ví dụ như biển mây, như ánh sáng, lại như sát ý… Đến cảnh giới Thông Linh, khả năng vận dụng kiếm ý đã vượt ngoài sức tưởng tượng của người thường.
“Sắp bắt đầu rồi sao?”
Lâm Nhất không đi ra ngoài, nhưng hắn có thể nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt vọng đến từ con đường phía dưới, người đến người đi, đủ loại âm thanh truyền vào tai hắn.
Hắn đã từng rất nhiều lần có cảm giác nhiệt huyết sôi trào vì trận Quần Long Thịnh Yến này, nhưng đến thời điểm chính thức, tâm trí lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Sau khi rửa mặt, Lâm Nhất đi đến sân hội hợp cùng mọi người. Ngoại trừ mấy người Tư Tuyết Y, hắn còn gặp được Tả Vân, vị bằng hữu đã lâu không gặp.
Trong Long Môn tranh tài, Tả Vân không tiến vào bảng tám, khoảng thời gian sau đó, hắn ta ra ngoài rèn luyện và cũng không hề gia nhập bất kỳ tông môn nào khác, thế nên so với nhóm Tư Tuyết Y, hắn ta vốn không có tư cách tham dự khảo nghiệm.
Lâm Nhất cảm thấy đáng tiếc thay cho hắn ta.
Bởi lẽ thực lực của Tả Vân mạnh hơn Phong Dã rất nhiều, thậm chí rất nhiều đệ tử cốt cán của các thế lực cấp bá chủ đều thua xa hắn ta. Tuy nhiên, Tả Vân lại rất bình tĩnh, mỉm cười và nói, có đôi khi, làm một quần chúng không hẳn là chuyện xấu.
Có lẽ hắn ta cũng có bí mật của riêng mình, bằng không thì rất khó giữ được thái độ bình tĩnh như thế.
“Quần Long Thịnh Yến có tổng cộng ba vòng, vòng thứ nhất là vòng tích điểm, vòng thứ hai là vòng loại, và vòng thứ ba là đấu hạng”.
Mai hộ pháp nhìn Lâm Nhất và Phong Dã, giảng giải sơ lượt về luật chơi, rồi thấp giọng nói: “Hôm nay là vòng thứ nhất, tất cả nhân tài kiệt xuất thông qua khảo nghiệm sẽ chia làm mười tổ. Mỗi tổ nhiều thì có đến ngàn người, ít thì khoảng bảy trăm người, luân phiên giao đấu, người thắng sẽ lấy được khí Huyền Hoàng trong ngọc bội của đối phương. Cuối cùng, bảng 100 sẽ được lọc ra dựa trên số lượng khí Huyền Hoàng thu hoạch được. Mặt khác, tiêu hao toàn bộ khí Huyền Hoàng sẽ bị đào thải sớm, vòng tích điểm tàn khốc ở chỗ phải tác chiến liên tục, hai ngươi nên chuẩn bị một vài kế sách ứng phó”.
Vòng tích điểm không thể so với vòng đấu loại, đấu loại nếu thua thì sẽ trực tiếp bị đào thải, trong khi vòng tích điểm lại so số lượng khí Huyền Hoàng chung cuộc.
Nói cách khác, giai đoạn đầu có thể chơi chiến lược, lựa chọn bỏ quyền, bằng không, lỡ như vì chiến thắng đối thủ mà bị thương nặng, rất có thể trong các trận sau đó sẽ liên tiếp thất bại, được không bù mất.
“Khí Huyền Hoàng là gì?”, Phong Dã tò mò hỏi.