Lý Mộ Bạch nở nụ cười nhẹ nhàng, thản nhiên nói.
Mọi người hiểu ra, xem ra trước đó Lý Mộ Bạch đã thua Nam Cung Vãn Ngọc, cho nên cũng không có hứng thú với Lâm Nhất cho lắm, không muốn dây dưa quá lâu.
“Vẫn chưa giao thủ đã tự tin thế này không tốt lắm đâu”.
Lâm Nhất nhìn hắn ta, nhắc nhở đối phương đừng lơ là, nếu không dù thắng cũng rất nhàm chán.
Lý Mộ Bạch lắc đầu, thầm nghĩ Lâm Nhất vẫn không hiểu ý hắn ta. Một lúc sau, hắn ta giải thích: “Không phải là tự tin, chỉ là chênh lệch giữa hai chúng ta như trời với đất, ta là mây trắng trên bầu trời, còn ngươi là bùn đen dưới đất, những gì chúng ta nhìn thấy cũng rất khác nhau. Ta là chim ưng ngắm nhìn thiên địa rộng lớn, còn ngươi chỉ là một con kiến mạnh nhất trong một bầy kiến. Dù thân thể có mạnh đến mức nào cũng không thể thay đổi sự thật rằng ngươi là một con kiến”.
“Lâm Nhất, ta và ngươi không giống nhau”.
Lý Mộ Bạch nhìn về phía Lâm Nhất, rất nghiêm túc nói, hắn muốn đối phương nhìn rõ sự thật này.
Tuy hắn ta thua Nam Cung Vãn Ngọc, nhưng hai người vẫn xem như đối thủ cùng đẳng cấp, còn những kiếm khách khác hoàn toàn không cùng đẳng cấp với hắn ta.
“Đúng, ta và ngươi không giống nhau”.
Lâm Nhất cũng không phản bác, bình tĩnh đáp.
“Không, ngươi không hiểu hàm ý trong câu nói này, nhưng ngươi sẽ hiểu được nhanh thôi”.
Lý Mộ Bạch vẫn đang cười.
Nói xong, hai người lùi về sau kéo giãn khoảng cách, cô đọng uy thế, chuẩn bị sử dụng một chiêu kiếm quyết định thắng thua.
Một tiếng keng vang lên, Lý Mộ Bạch rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang chói mắt lập tức chiếu sáng toàn bộ đài Thăng Long. Hắn ta đâm một kiếm lên không trung, sau lưng xuất hiện núi xuyên qua sông, chằng chịt khắp nơi, thành trì lầu các cũng mọc lên, đây chính là dị tượng rộng lớn mà sơn hà kiếm ý diễn hoá ra.
Ầm!
Oanh!
Nhưng khi chiêu kiếm sắp đâm tới, Lâm Nhất đột nhiên di chuyển, kiếm của hắn vẫn nằm trong vỏ, đâm ra ngoài nhanh như tia chớp.