Trận chiến cuối cùng bắt đầu một cách cực kỳ đột ngột.
Những người đang đứng trên chuôi kiếm đều trông rất căng thẳng, ngoài tiếng Huyết Linh Quỷ Hoả bốc cháy thì bốn bề đều tĩnh lặng.
Bầu trời mây đen giăng kín, âm u đến lạ, nhiệt độ trong kiếm chủng không ngừng tăng lên theo ngọn lửa bùng cháy.
Trán Lâm Yên toát mồ hôi chảy cả vào mắt, khó chịu vô cùng nhưng nàng ta không dám tuỳ ý lau đi. Sự im lặng quỷ dị khiến tim nàng ta vọt lên tận họng, hơi hối hận vì đã không nghe lời tỷ tỷ, không nên đến góp vui cuộc chiến đồng minh này.
Đến lúc này cuối cùng nàng ta cũng hiểu vì sao cuộc chiến đồng minh này lại được gọi là trận chiến đặc sắc nhất hàng trăm năm nay.
Khi nàng ta xuất thần thì chân nguyên trong người cũng hơi thất thường khiến cơ thể đang đứng trên chuôi kiếm hơi lảo đảo lắc lư.
Nàng ta hoảng sợ vô cùng nhưng lại không dám lên tiếng, vì sợ phá vỡ sự yên tĩnh quái lạ này.
Không chỉ nàng ta mà những người khác cũng đều cảm thấy khó chịu. Dưới sự thiêu đốt của Huyết Linh Quỷ Hoả, muốn giữ thăng bằng trên chuôi kiếm là một việc không hề dễ.
Không mấy ai có thể bình tĩnh, dễ dàng làm được điều này.
Lâm Nhất từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận bầu không khí ngột ngạt và cả nhiệt độ cao như thiêu đốt trong kiếm chủng, lòng hắn dần bình tĩnh trở lại.
Càng là lúc bão táp càng phải bình tĩnh, từ tốn giải quyết.
Ầm!
Trên bầu trời u ám chợt có một tia điện quang xẹt ngang trời, tiếp theo đó là tiếng sấm đinh tai nhức óc.
“Hành động!”
Đã có đệ tử bảng Địa không kiên nhẫn nổi nữa rút kiếm đầu tiên, lao về phía đệ tử ngoại môn.
Ù!
Nhưng đệ tử ngoại môn ở đây cũng không hề phân tâm, gần như ngay lúc đám người này rút kiếm thì chân nguyên trên người họ cũng dâng lên, đồng thời rút kiếm ra, kiếm quang chói mắt toả sáng cùng với tiếng kiếm ngân vang dội.
Bùm!
So với cuồng phong sát ý do Lâm Nhất và Sở Hạo Vũ gây ra lúc trước thì cơn bão này mạnh hơn gấp mấy lần, nổi lên rất mạnh trong kiếm chủng.
“Nổi gió rồi…”
Lâm Nhất mở mắt, ánh mắt loé lên, trong tầm mắt có ba người lao về phía hắn nhanh như chớp.
Điều đáng ngạc nhiên là người ra tay với hắn chính là mười người bảng Nhân, nhưng không phải Sở Hạo Vũ, cũng không phải Diệp Tu hay Giang Phong mà là Hàn Chính Dương đứng thứ tư bảng Nhân và Tân Vô Ngân với Lục Hách Tuyên.
“Lâm Nhất, ngươi tự dâng đầu tới thì