Nhìn thấy người nọ từ xa, Trần Khung lập tức thay đổi sắc mặt, lén nhìn Lâm Nhất.
Thấy đối phương có vẻ chưa nghe nói về người này, hắn ta bèn trầm giọng: “Hắn ta là nhân tài kiệt xuất của giới vực Vạn Mang, giới vực này có thực lực không thua kém gì giới vực Huyết Cốt của Phong Vô Kỵ và giới vực Hắc Viêm của Mạc Hàn. Với hắn ta, dù trong tay không có đạo binh, mười người đứng đầu bảng Thương Long cũng không dám tự tiện ra tay với hắn ta”.
Lần này, trong số mười yêu nghiệt đứng đầu bảng Thương Long của giới vực cấp cao có tổng cộng bốn người đến thành Hỏa Vũ.
Phong Vô Kỵ của giới vực Huyết Cốt, Mạc Hàn của giới vực Hắc Viêm, Thạch Phong và Trần An của U Vân giới, trong tay mỗi người đều có một món đạo binh hạ phẩm.
Nếu Tiên Vân Chân thật sự có thể đánh đồng với bốn người này thì có lẽ thực lực rất đáng sợ.
Soạt!
Ánh sáng loé qua, Tiên Vân Chân xuất hiện trước lầu bảo tàng, đảo mắt nhìn về phía Trần Khung.
“Ngươi muốn độc chiếm hay chia đều với ta?”
Ở di tích thành Hỏa Vũ này, giữa nhân tài kiệt xuất của các giới vực cấp cao đều có phần kiềm chế lẫn nhau, chưa đến bước cuối cùng thì rất khó ra tay.
Họ đều biết rõ rằng giới vực mà mình đại diện có thực lực đáng sợ cỡ nào, một khi giết người của đối phương ắt sẽ khiến cả giới vực điều động toàn bộ lực lượng. Nếu hai giới vực cấp cao liều mạng với nhau, cả hai phe đều không thể chấp nhận được hậu quả.
Tiên Vân Chân rõ ràng có thực lực mạnh hơn Trần Khung, nhưng khi thấy đối phương là người phát hiện lầu bảo tàng trước, trong mắt hắn ta có phần bực bội. Nếu là giới vực cấp trung thì hắn ta đã giết luôn rồi.
Nhưng giới vực Tử Dương sau lưng Trần Khung không dễ chọc, dù thực lực cao hơn đối phương, hắn ta cũng không tiện ra tay.
“Vân Chân công tử đã đến thì làm sao ta dám độc chiếm?”
Trần Khung bình tĩnh cười đáp: “Nhưng không phải chia đều, còn phải thêm một người nữa”.
“Hắn?”
Tiên Vân Chân nhìn sang Lâm Nhất, ánh mắt chợt loé như có điều suy nghĩ.
“Hắn nắm giữ kiếm ý Thông Linh đại thành, so một chiêu với ta cũng coi như… cân sức ngang tài”, Trần Khung sắp xếp lại từ ngữ, thận trọng trả lời.
“Cân sức ngang tài?”
Tiên Vân Chân nhìn Trần Khung bằng ánh mắt đầy ẩn ý, cười bảo: “Sao ta lại cảm thấy ngươi đã chịu thiệt không nhỏ nhỉ?”
“Ha ha, vậy nếu ngươi có gan thì thử ra tay với ta xem, để xem rốt cuộc ta có chịu thiệt hay không?”
Trần Khung thản nhiên cười, không muốn bị yếu thế.
“Không cần, dù sao đi vào lầu bảo tàng này đều phải dựa vào bản lĩnh, hắn tên là gì?”, Tiên Vân Chân hỏi.
Trần Khung ngẩn ra, không trả lời được.
“Lâm Nhất đến từ Huyền Hoàng giới”.
Lâm Nhất bình tĩnh đáp.
“Huyền Hoàng giới?”
Trần Khung và Tiên Vân Chân nhìn nhau, rõ ràng là chưa nghe bao giờ, sau đó sắc mặt hai người trở nên hơi kì lạ.
Lâm Nhất thầm hiểu, hắn đã phát hiện ra manh mối, những người của giới vực cấp cao này khá chú trọng xuất thân. Nếu xuất thân từ giới vực mạnh, dù thực lực không mạnh thì cũng sẽ nhún nhường.